Bước chân đang đi về phía trước của Hàn Minh Thư bỗng khựng lại, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm kia.
Rõ ràng.……… chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không hề biết gì về cô, lại có thể mở miệng bôi nhọ cô như the.
Giữa người với người, tại sao không thể tử tế với nhau một chút chứ?
Dạ Âu Thần ở bên cạnh cũng để ý đến câu nói này, anh chau mày lại, sự khó chịu ở trong mắt hiện lên rất rõ ràng, chỉ thấy môi mỏng của anh mấp máy, nói một cách lạnh lùng: “Quý cô đây.”
Hàn Minh Thư nhìn thấy vậy, vội vàng kéo lấy tay anh, lắc lắc đầu với anh.
Đây là chuyện của cô, hơn nữa đối phương là phụ nữ, thật sự không cần phải để Dạ Âu Thần ra mặt thay mình
Dạ Âu Thần cau mày lại, nét mặt văn có về không vui như cũ.
Hàn Minh Thư cười với anh, sau đó nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm với ánh mắt lạnh lùng, cưới nhẹ nói: “Chị hàng xóm đây, tôi hình như không quen biết chi nhi? Chị là đang nói câu nói khi nãy với tâm trạng như thế nào thể
Vốn đi người phụ nữ hàng xóm chỉ cảm thấy trông cô rất dễ ăn hiếp, nhìn thấy cô có người bạn trai đẹp đến như vậy, lại lái một chiếc xe hơi hạng sang tốt như vậy, bây giờ còn muốn đến đây đón người ta đi.
Trong lòng cô ta có chút ghen tị, khen bạn trai cô đẹp trai, người đàn ông kia lại không hề phản ứng lại một chút nào.
Một người đàn ông điển trai lại giàu có đến vậy, trong mắt không hề có một người phụ nữ nào khác, cô ta cảm thấy hơi hâm mộ.
Thế nhưng khi đã quá hâm mộ, thì lại trở nên ghen tị rồi, vì vậy mới không nhịn được mà nói cô một câu khi cô rời đi.
Bây giờ bị hai người nhìn với ánh mắt lạnh như băng này, khi thể của người phụ nữ hàng xóm kia lập tức trở nên yếu ớt hẳn đi, lùi về sau mấy bước, nhà tiếng nói: “Tôi, tôi chỉ là…..
Cô ta muốn tự giải thích thay cho mình mấy câu, thể những lời vừa đến bên miệng thì lại không biết nên nói gì, khi nảy cô ta thật sự vừa nóng gián đã nói vài câu không hay.
Suy nghĩ một chút, người phụ nữ hàng xóm kia chỉ có thể nói: “Xem như là tôi đã nói sai rồi, được chưa?”
Nói xong, cô ta liền vung tay mà quay người đi, trực tiếp mở cửa đi thẳng vào nhà, lúc đóng cửa còn cố ý mạnh tay đóng rầm một tiếng.
Hàn Minh Thư: “
Cô mím môi lại, rũ mi mắt xuống: “Chúng ta đi thôi.”
Nhận thấy tâm trạng giảm sút của cô, Da Mạc Thậm đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, ánh mắt u ám mà nhìn về hướng người phụ nữ kia vừa rời khỏi.
Hàn Minh Thư đi được hai bước, nhận thấy anh không có đi theo, cau mày lại mà quay đầu nhìn.
“Đừng nhìn nữa, những người này cũng chỉ là bỗng nhanh miệng nói một câu thôi, điều đó không là gì đối với em cả
Thế nhưng Dạ Âu Thần lại không nghĩ như vậy, một cảnh tượng này khiến cho anh nghĩ đến những chuyện khác.
Nếu như sau khi người của biết được bàn thân và cô ở chung một chỗ, có khi nào cũng sẽ dùng giọng điệu và ánh mắt như thế mà đối xử với cô hay không?
Mới chỉ có một người xa lạ thì đã khiến cho tâm trang của cô trở nên suy sụp đến vậy rồi, đến lúc đó nếu như tất cả những người của công ty đều nhìn cô theo cách này thì sao đây? “Em không muốn để cho người ở trong công ty biết được, là bởi vì chuyện này à?” Dạ Âu Thần bằng nhiên hỏi cô.
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt, không nghĩ đến vậy mà anh sẽ vì chuyện này mà nghĩ đến những chuyện khác, nhìn Dạ Âu Thần với gương mặt tuấn tử và đôi mắt đen láy, thế nhưng lại bởi vì chuyện của cô mà cau đôi mày lại ở trước mặt, cô nhịn không được mà nở một nụ cười.
“Anh đang nghĩ lung tung gì thế? Người khác nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến em đâu? Cho dù là người hàng xóm lúc tối nay cũng được, hay là người ở trong công ty cũng được, bọn họ có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không để ý đâu.”
“Vậy sao?” Dạ Âu Thần mím lại môi mỏng của mình: “Vậy tại sao khi nãy em lại trông có vẻ buồn bực không vui?” Hàn Minh Thư: ” Em chỉ là đang nghĩ, em lại không quen biết cô ta, tại sao có ta lại có ý xấu như vậy? Nhưng mà lúc sau em đã nhanh chóng hiểu rõ rồi, đó là bởi vì cô ta ghen tị em tốt hơn so với cô ta đây. Nói đến đây, Hàn Minh Thư vươn tay kéo lấy cả vật của Dạ Âu Thần, giọng nói cũng nhỏ đi một chút “ghen tị em có bạn trai đẹp trai đến như vậy, lại giàu có, vì vậy mới chua chất mà nói xấu em, nếu như em bởi vì chuyện này mà buồn bực không vui, vậy chẳng phải dang tự làm khó cho mình sao?”