“Tôi, tôi, tôi, tôi… Tôi cũng đi giao đồ ăn. Phúc lợi đó không phải là tốt quá rồi sao? Mặt khác, tổng giám đốc Hàn của chúng ta không phải được đồn là không gần phụ nữ sao? Anh ấy cũng đã đến tuổi này rồi mà nghe nói đến một người bạn gái cũng chưa từng có. Hơn nữa tôi nhất định phải buôn với các cô chuyện này.”
Đám phụ nữ trong nhóm nhanh chóng hỏi chuyện gì.
“Chính là chuyện của Tô Cửu. Trước đây nghe nói cô ấy vẫn luôn thích tổng giám đốc Hàn. Nhưng bởi vì tổng giám đốc Hàn không thích phụ nữ, nên trước giờ cô ấy không dám tiến thêm một bước, nghĩ lặng lẽ chờ đợi, biết đâu sẽ có một ngày có thể sản sinh ra tình cảm? Ai mà biết được đã nhiều năm như vậy rồi. Đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, tổng giám đốc Hàn vậy mà vẫn không có động tâm.”
Chuyện này có không ít người biết, cũng đã làm tan nát trái tim của nhiều người.
Suy cho cùng thì sự xuất sắc của Tô Cửu đã bày ra trước mặt mọi người, năng lực làm việc, vóc dáng cùng ngoại hình của người phụ nữ này đều là hạng nhất. Có cô ta làm vết xe đổ ở phía trước, tám mươi phần trăm phụ nữ trong tập đoàn đều đã chết tâm.
Sau này, cũng giống như Tô Cửu, ai nên yêu đương thì yêu đương, nên kết hôn thì liền kết hôn, tất cả mọi người đều không còn ôm chút hy vọng gì với tên đàn ông Hàn Thanh này nữa.
Ai biết được, giữa đường lại nhảy ra một người giao hàng?
Đây quả thực là một sự sỉ nhụ!
c Thà chết còn hơn phải chịu nhục như vậy!
“Nói cho chúng tôi biết, người giao đồ ăn kia trông như thế nào? Có xinh đẹp không? Chân có dài không?”
Nhân viên lễ tân cố gắng nhớ lại diện mạo của Tiểu Nhan. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, hơn nữa tướng mạo là kiểu thanh tú đáng yêu. Nhìn qua không có điểm gì thu hút cả, nhưng nhìn lâu sẽ lại thấy cô ấy khá xinh đẹp, rất tươi sáng, rất có năng lượng và sức sống. Còn rất trẻ tuổi.
Dù sao cũng chính là kiểu, bạn cảm thấy cô ấy không đủ xinh đẹp nhưng lại muốn bản thân cũng giống như cô ấy.
Nhân viên lễ tân đã từng có loại tưởng tượng như thế, dù sao thì cô ấy cũng nhiều năng lượng đến mức sắp tràn ra rồi. Sao lại có thể như vậy chứ? Cả cơ thể đều tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Chết tiệt, tại sao một người đàn ông thành đạt như tổng giám đốc Hàn lại đi yêu loại cô gái nhỏ như vậy?
Bởi vì trong lòng phát ghen, nhân viên lễ tân trực tiếp nói một câu: “Tôi không nhớ được cô ấy trông như thế nào nữa.”
“Không nhớ được trông như thế nào, đây còn không phải là tướng mạo chỉ bình thường như người qua đường sao? Các chị em, thua Tô Cửu tôi không có ý kiến gì hoặc là thua do tổng giám đốc Hàn không muốn yêu đương tôi cũng đành chịu. Nhưng nếu mà thua dưới tay một người có khuôn mặt bình thường lại còn là người giao đồ ăn, mọi người có nhịn được không?”
“Không nhịn nổi, tuyệt đối không thể nhịn nổi.”
“Ngày mai khi nào cô ta đến? Để tôi xem cô ta trông như thế nào?”
Sau đó, nhân viên lễ tân nói với mọi người thời gian mà Tiểu Nhan mỗi ngày sẽ đến. Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó liền khuyên nhủ: “Mặc dù hiện tại cô ấy còn không có chính thức được thăng cấp, nhưng dù sao cũng là người được chính miệng tổng giám đốc Hàn cho phép có thể ra vào tự do thang máy riêng. Mọi người nhìn xem thì có thể, đừng có đánh chủ ý xấu rồi kéo tôi xuống nước cùng.”
Rốt cuộc thì, địa điểm và thời gian là do cô ta cung cấp, đến lúc đó nếu thực sự nháo ra chuyện gì, nhân viên lễ tân là cô ta khó tránh khỏi là người đầu tiên bị lôi ra? Cô ta không có ngốc như vậy, đi làm con chim đầu đàn để bị người ta hỏi tội.
“Cô yên tâm, chúng tôi chính là đi xem người mà cô nói trông như thế nào. Chỉ là tò mò mà thôi, còn có thể có chủ ý xấu nào khác chứ?”
“Đúng vậy, cô thận trọng quá đó. Nếu cô sợ, thì đừng có nói chuyện này cho chúng tôi. Giấu chúng tôi, chỉ để mình cô biết không phải được rồi sao.”
Nghe những lời bọn họ nói, nhân viên lễ tân chơi thấy có chút hối hận, có lẽ cô ta xác thực nên giấu người khác. Nếu như ngày mai lỡ có xảy ra chuyện gì thì cô ta sẽ trở thành người đầu tiên bị gọi đến.
Có điều, nhân viên lễ tân muốn nhìn bộ dạng bị người khác làm cho ngột ngạt của Tiểu Nhan, nghĩ rồi liền cảm thấy cứ để mặc như vậy thôi.
Mấy lần trước khi Tiểu Nhan đến đều là đi đến phòng tiếp tân, bởi vì nhiều lúc Hàn Thanh còn đang giải quyết công việc. Nhưng ngày hôm qua cô ấy lại ngủ quên trong phòng tiếp tân, kết quả là khi những vị khách khác đến phòng tiếp tân liền nhìn thấy cô ấy đang nằm trên ghế sô pha. Hai bên chạm mặt nhau đều cảm thấy xấu hổ.Chính là sau khi sự kiện đặc biệt này xảy ra, Hàn Thanh liền nói với Tiểu Nhan để cô ấy trực tiếp đến văn phòng đợi anh ta, hơn nữa trong văn phòng của anh ta còn có một phòng nghỉ.