Hàn Minh Thư phía sau vừa nghe, khỏe miệng không nhịn được co giật, tên Kiệt Sâm này thật đúng là đủ ác.
Chỉ là Hàn Minh Thư không nghĩ đến anh ta lại hỏa nhãn kim tinh như vậy, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên anh ta, Hàn Thanh và Tiểu Nhan gặp nhau, lại có thể nhìn ra được vướng mắc tình cảm giữa ba người này.
Bây giờ ba người ngồi trong một chiếc xe, có lẽ sẽ không…
xảy ra chuyện gì nhỉ?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lo lắng nhìn về phía sau, tay của Dạ Âu Thần trực tiếp vòng qua ôm lấy cô: “Đừng lo, bọn họ tự có cách giải quyết của riêng họ.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể gật đầu, dù cô có lo lắng cũng không giúp được gì, những thứ như chuyện tình cảm cô cũng không thể chen ngang một chân vào được đúng không?
Ài, vẫn nên tùy vào bọn họ đi. Duyên phận tự có bầu trời riêng.
Nhìn xe nghênh ngang chạy đi, Hàn Thanh đứng yên tại chỗ một lúc lâu liền nghe thấy tiếng gọi dè dặt vang lên từ phía sau.
“Kia……
xe của Minh Thư bọn họ đã đi rồi, anh….
còn muốn đứng ở đây sao?”
Môi của Hàn Thanh mấp máy, nhưng lại không nói câu nào, anh ấy cứ cảm thấy người phía trước cố ý, nếu không thì.………
làm sao lại cố ý đổi Tiêu Túc qua đây, sau đó lại nhân lúc anh chuẩn bị qua đó mà lái xe chạy đi nhanh như vậy.
Ha, đúng là một tên hỏa nhãn kim tinh.
Thôi kệ, cứ như vậy đi.
Dù ngồi trên chiếc xe nào đối với anh ấy mà nói cũng không có gì khác nhau cả.
Hàn Thanh không nói câu nào liền quay người lại bước lên xe, lúc đi ngang qua Tiểu Nhan cũng không hề nhìn cô ấy một cái.
Mà lúc anh quay người lại Tiểu Nhan lộ ra nụ cười, không ngờ cuối cùng anh lại trực tiếp lên xe, không hề nhìn cô ấy lấy một cái.
Tiểu Nhan hơi bị đả kích, nụ cười bên môi cũng có hơi không giữ được, nhưng vẫn rất nhanh đã bình thường trở lại, theo lên xe.
Tiêu Túc ngồi trên ghế lái, biểu cảm bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.
“Lái xe đi.”
Xe chạy đi, Tiểu Nhan lại nhịn không được cứ nhìn trộm Hàn Thanh phía sau, vốn dĩ cô ấy qua đây ngồi là muốn tìm cơ hội gần gũi nói chuyện với anh ta.
Nhưng mà cô quá rụt rè rồi, thế mà lại ngồi lên ghế phó lái, hơn nữa từ sau khi lên xe Hàn Thanh đã bắt đầu nhắm mắt thư giãn, tựa hồ như rất mệt nhọc.
Khiến cho Tiểu Nhan vài lần muốn nói chuyện với anh ấy, nhìn thấy lúc anh ấy nhắm mắt lại, chỉ có thể đem những lời nói đã đến bên miệng nuốt lại xuống bụng.
€ó lẽ là nhìn thấy cô ấy mấy lần khao khát muốn nói chuyện lại không thể nhịn được nữa, ánh mắt của Tiêu Túc tối sầm lại vài phần, sau đó mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.
“Lần này ra ngoài tính khi nào thì trở lại?”
Cậu ta hỏi.
Vốn dĩ trong xe chìm vào một màn yên lặng quái dị, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Tiểu Nhan hơi ngạc nhiên, lúc này Tiểu Nhan mới nhớ tới trong xe vẫn còn một người nữa.
Cô ấy lúng túng sờ vào má của mình, nhìn Tiêu Túc.
“Anh đang nói chuyện với tôi à?”
Sắc mặt Tiêu Túc lạnh nhạt trả lời một câu.
“Không thì sao?”