Bé đậu nành bên cạnh hơi chớp mắt, nhìn chú cảnh sát và mẹ mình đau đầu, cảm thấy hơi phiền não.
Không phải tối qua nó đã gửi bưu phẩm cho ba rồi sao? Chẳng lẽ ba còn chưa xử lý tốt?
Hừ, ba ngốc, không hề đáng tin cậy chút nào.
Nếu còn tiếp tục như vậy, nó sẽ phải để mẹ mang theo nó tái hôn rồi.
Đến lúc đó để mình ba hối hận đi.
Sau khi trò chuyện một hồi, cuối cùng cảnh sát cũng rời đi, Hàn Minh Thư nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu nói với Bé đậu nành.
“Lần này con về nhà họ Hàn ở đi”
Nghe vậy, Bé đậu nành lập tức bất mãn mân mê miệng: “Mẹ, tại sao chứ?”
“Lời của chú cảnh sát vừa rồi con cũng đã nghe thấy rồi đấy, hiện nơi này không an toàn lắm, con không thể ở chỗ này nữa”
Bé đậu nành không phục: “Nếu nơi này không an toàn, vậy tại sao mẹ còn có thể ở chỗ này?”
“Bé đậu nành…”
“Mẹ đừng đuổi Bé đậu nành đi được không? Nơi này gặp nguy hiểm, Bé đậu nành ở lại bảo vệ mẹ.”
Sau khi gọi điện thoại cho Hàn Đông, cô mới nhớ tới chuyện cửa chung cư, thế là lại đổi giọng nói để Tiểu Nhan đưa Bé đậu nành đi qua ở một thời gian, gần đây công ty bận quá, không muốn mỗi ngày dậy sớm sửa soạn đưa Bé đậu nành đi học.
Hàn Đông đầu kia trầm mặc thật lâu, lát sau mới nói: “Để em bắt đầu mở công ty, không phải để em không để ý sức khỏe mình như thế.”
“Em biết.” Hàn Minh Thư cắn môi dưới, khế cười nói: “Không phải gần đây em mới bận sao? Cũng không phải ngày nào em cũng bận rộn như vậy, chỉ cần làm xong đợt này là được rồi.”
“Minh Thư, em phải nhớ kỹ.”
“Ừm?”
“Em là người mở công ty, không phải nhân viên, em có quyền nghỉ ngơi.”
“Vậy anh thì sao? Trước kia, anh thường xuyên bay đến nước ngoài thăm em, sau đó lại bay trở về họp mà không nghỉ ngơi là vì sao?”
Bị cô hỏi như vậy, Hàn Đông lập tức không phản bác cô nữa, Hàn Minh Thư khẽ cười: “Có thể thấy được càng quyền cao chức trọng thì càng không có lý do để nghỉ ngơi. Anh, anh yên tâm, em biết tự chăm sóc sức khỏe bản thân, em đây là vì ngủ thêm một lát, nên mới đưa Bé đậu nành đến nhà họ Hàn mà”
Rốt cuộc, Hàn Đông đã tin lời bao biện của cô mà đáp ứng.
Sau đó, cô nhờ Tiểu Nhan đưa Bé đậu nành đi nhà họ Hàn.
Lúc đầu Tiểu Nhan không đồng ý, vì sau khi xảy ra chuyện bị từ chối lần trước, hiện cô rất sợ nhìn thấy Hàn Đông.
Lúc ấy,dù sao cô đã buông lời ngoan độc trước mặt Hàn Đông, giờ lại đi gặp anh, cô cảm thấy thật là mất mặt.
Thế nhưng cô hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, dù sao cũng đã chết người rồi, nên cô không nói gì nữa, đồng ý đưa Bé đậu nành về nhà họ Hàn.
Tiểu Nhan nhanh chóng đưa Bé đậu nành về nhà họ Hàn.
Mà nơi khác, người nào đó cũng nhanh chóng hành động, sau khi Lang An báo cho anh chuyện người kia tự sát, Dạ Âu Thần lạnh lùng nhếch môi: “Kẻ chủ mưu phía sau ra tay cũng khá nhanh, một chuyện nhỏ đã trực tiếp hy sinh một con cờ, đây là cảm thấy con cờ trong tay mình đủ nhiều, nên hy sinh vô nghĩa phải không?”
Sắc mặt Lang An thì rất nghiêm túc: “Cậu Dạ, chuyện lần này không thể coi thường, đối phương ra tay ác độc, khí thế hung hăng, tôi lo Hàn… mợ chủ sẽ gặp nguy hiểm”
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Âu Thần trầm xuống.
Đúng vậy, đối phương ra tay hung tàn như vậy.
Lúc đầu anh định điều tra, ai ngờ đối phương trực tiếp cắt đứt đường lui, khi Lang An chạy tới, đối phương đã tự sát rồi.
Bọn họ đành phải lựa chọn báo cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra chuyện này.
Dù sao người đã chết rồi, bọn họ lại không tiện nhúng tay.
“Đã điều tra rõ thông tin về tòa nhà bên cạnh rồi sao?”
“Đã tra rõ rồi”
Dạ Âu Thần mấp máy môi mỏng, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thì tốt, trực tiếp mua lại toàn bộ khu chung cư mà cô ấy đang ở”
Nghe vậy, Lang An không hề cảm thấy bất ngờ, khế gật đầu.
Sau đó Dạ Âu Thần mới khiến anh ta mở to hai mắt nhìn.
“Cậu hãy bảo toàn bộ người ở tòa nhà của cô ấy dọn đi, bảo bọn trong hai ngày phải dọn hết đi”
“Cậu Dạ, tòa nhà đó gần như đầy các hộ sinh sống, yêu cầu của anh… có lẽ không làm được”
Dù làm được, cũng hết sức khó xử.
Người có thể mua phòng ở đó không phú thì quý, tuy thân phận của cậu Dạ ở Mạc Thành đúng là rất vang dội, nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không sợ quyền thế.
Không có lý do chính đáng mà bảo người ta dọn đi, ai sẽ đồng ý chuyển?
Hơn nữa trong vòng hai ngày dọn đi, dọn đi chỗ nào?
“Cậu Dạ, lần này yêu cầu của anh quả thật có chút xúc động.”
“Cậu có đề nghị tốt hơn sao?” Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta chăm chằm.
Lang An gật đầu, chậm rãi nói: “Tôi đã điều tra tình hình các hộ cùng tầng mợ chủ, bố cục tòa nha là như thế này, hai hộ dùng chung một thang máy, phòng đối diện với phòng của mợ chủ đã được mua, nhưng sau khi trang trí xong vẫn không có người vào ở, tôi đã điều tra tin tức về gia đình này, là quà trưởng thành tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị mua cho con mình, nhưng nghe nói con ông ta phải hai năm nữa mới đến trưởng thành, cho nên… chúng ta có thể bắt đầu lấy từ căn phòng này”
Rốt cuộc, lời này đã nói đến trọng điểm, môi mỏng Dạ Âu Thần giật giật: “Ý của cậu là bảo tôi đến ở phòng đối diện cô ấy sao?”
“Dù sao ngày nào cậu Dạ cũng quan tâm mợ chủ như thế… ở đối diện cô ấy thì có gì không thể chứ?”
Hơn nữa, e là có thể ở đối diện mợ chủ mới là điều cậu hi vọng nhất.
Quả nhiên, ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn anh ta tăng thêm mấy phần tán thưởng: “Rốt cuộc, cậu đã làm được một chuyện khiến tôi hài lòng, hãy đi xử lý ngay đi.”
Lang An lấy hợp đồng ra, nói thẳng: “Tôi sớm biết cậu Dạ sẽ đồng ý, cho nên đã sớm liên hệ tổng giám đốc Trần, đối phương bằng lòng nể mặt anh.”
“Nể mặt tôi sao?” Dạ Âu Thần nhắc lại câu này, môi mỏng nhếch lên cười lạnh: “Lão Trần này chắc sẽ thừa cơ ăn cướp rồi.”
Nhìn người phụ nữ của ông ta thì thì lần này coi như xong rồi nhỉ.
Dạ Âu Thần lấy bút ra, tiêu sái ký tên mình.
“Buổi tối sau khi tan làm, cậu Dạ có thể trực tiếp đi qua, đây là chìa khoá, trước khi cậu Dạ tan làm tôi sẽ thu dọn xong đồ đạc”
Nhìn thấy đáy mắt Dạ Âu Thần lộ ra vẻ hài lòng, cuối cùng Lang An đã thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tối qua chưa hoàn thành, nên anh ta cố ý làm chuyện này, hi vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng, không nghĩ tới thật thành công rồi.
May mắn…
Hàn Minh Thư, mợ chủ…
Người phụ nữ này sao mà may mắn, khiến cậu Dạ vì mình mà làm nhiều như vậy. Thậm chí sau khi biết đối phương là kẻ hung hãn, còn quên mình muốn đến ở trước mặt cô, gần gũi bảo vệ cô.
Hi vọng cuối cùng có thể tu thành chính quả, bằng không khổ cậu Dạ làm việc này, cũng khổ một mảnh tình cảm sâu đậm của mợ chủ năm đó.