Lông mày của Hàn Đông nhíu nhíu lại, Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hàn Đông đang đứng trước mắt.
Đã biểu đạt tâm ý xong rồi, hình như là nam thần không có phản ứng gì hết.
Dù sao thì cô cũng đã tỏ tình rồi, nếu không thì… lớn gan thêm một chút nữa.
Một suy nghĩ lặng lẽ hình thành ở trong đầu của cô, Tiểu Nhan cảm thấy trái tim của mình bắt đầu đập nhanh, hơn nữa máu toàn thân cũng theo đó mà trở nên sôi trào.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong. Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, Một giây sau cô trực tiếp nhón chân lên hôn lên môi của Hàn Đông.
Ban đầu Hàn Đông cũng chỉ định trả điện thoại lại cho cô, ai biết là cô gái trước mắt lại hùng hùng hổ hổ tỏ tình với anh, làm cho anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lời từ chối đến ngay bờ môi nhưng mà nghĩ đến cô gái này là người bạn rất thân của em gái mình, nếu như anh trực tiếp từ chối thì có phải là sẽ làm cô tổn thương hay không.
Lúc suy nghĩ những chuyện này, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó… trên môi liền truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Một cảm giác ngọt ngào giống như là kẹo đường, ma sát ở trên môi của anh, sau đó rất nhanh liền lùi trở ra.
Lúc này, gương mặt trắng nõn của Tiểu Nhan đã đỏ bừng, sau khi cô hôn xong thì thậm chí còn không dám nhìn phản ứng của Hàn Đông, trực tiếp quay người lại chạy mất không còn thấy tăm hơi đâu.
Mà Hàn Đông vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ… cầm điện thoại của Tiểu Nhan, phát ngốc…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Hàn Đông.
Là Hàn Minh Thư đã trở về, cô chuẩn bị đi tìm Bé Đậu Nành, không ngờ đến là lại gặp Hàn Đông ở cửa ra vào.
Lúc nhìn thấy Hàn Đông, Hàn Minh Thư có chút chột dạ, cả ngày hôm qua mình đi cả đêm không về nhà, cũng không biết là Tiểu Nhan giải thích với anh như thế nào, hồi chiều này quên nói trước với Tiểu Nhan, đợi một lát nữa Hàn Đông hỏi cô cô phải nói như thế nào đây?
Nếu như mà nói sai, có khi nào Hàn Đông sẽ…
Lúc cô đang lúng túng suy nghĩ những thứ này, Hàn Minh Thư đã đi đến trước mặt của Hàn Đông.
Nhưng mà bộ dạng của Hàn Đông hình như là có chút kỳ quái, giống như là không có chú ý đến cô.
“Anh ơi?” Hàn Minh Thư kêu lên một tiếng, lúc này Hàn Đông mới lấy lại tinh thần, ánh mắt của anh ta lóe lên một cái sau đó rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Hàn Minh Thư
“Minh Thư? Về rồi hả?”
“Dạ” Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nhiều, ánh mắt có chút chột dạ di chuyển sang chỗ khác, sau đó nhìn thấy cái điện thoại ở trên tay của Hàn Đông, cô kêu lên một tiếng.
“Đây không phải là điện thoại của Tiểu Nhan à, sao lại ở chỗ của anh thế?”
Nghe thấy tên của Tiểu Nhan, lúc nãy Hàn Đông vừa muốn hỏi Hàn Minh Thư lập tức liền biến mất không nhìn thấy gì nữa, thay vào đó là cảnh tượng cô gái nhỏ nhón chân lên đặt một nụ hôn lên trên môi của anh.
Lần đầu tiên ánh mắt của Hàn Đông có chút bối rối nhìn sang chỗ khác, sau đó đưa điện thoại di động lên.
“Bé Đậu Nành đưa cho anh, em đem về cho cô ấy đi”
“Vâng” Hàn Minh Thư cũng không thắc mắc, bởi vì cô biết Bé Đậu Nành thường xuyên chơi điện thoại của Tiểu Nhan, cho nên điện thoại ở trên tay của Bé Đậu Nành cũng không có gì là kỳ lạ. Cô tự nhiên nhận lấy điện thoại, sau đó do dự đi về phía trước mấy bước, sau đó lại quay đầu nhìn Hàn Đông một chút.
“Anh?”
“Chuyện gì?” Hàn Đông sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Hàn Minh Thư: không có gì đâu, vậy em về phòng trước đây”
“Được rồi”
Mãi cho đến khi đi lên trên lầu, Hàn Minh Thư mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Đông ở dưới lầu.
Ngày hôm nay Hàn Đông bị cái gì vậy chứ? Sao cứ cảm thấy kỳ quái, một bộ dạng mất hồn mất vía.
Nhưng mà cái này đối với Hàn Minh Thư là chuyện tốt, dù sao thì Hàn Đông cũng không dạy dỗ cô, thế là cô đã có thể yên tĩnh rất nhiều.
Hàn Minh Thư đi vào trong phòng của Tiểu Nhan, bởi vì cô cảm thấy chắc lúc này Tiểu Nhan đang chơi cùng với Bé Đậu Nành, nhưng mà cô không nghĩ đến cô vừa mới đẩy cửa bước vào, Tiểu Nhan ở bên trong liền kêu lên một tiếng rồi bản dậy giống y như là một quả bóng da.
“Ai vậy?”
Hàn Minh Thư: “… tớ đây”
“Minh Thư?” Vừa nhìn thấy Hàn Minh Thư, ánh mắt của Tiểu Nhan lập tức thay đổi.
Hàn Minh Thư phát hiện ra cô đang xấu hổ đỏ mặt giống như là một quả táo chín mọng: “Sao mặt của cậu lại đỏ như thế, cậu bị bệnh hả?”
Nói xong, Hàn Minh Thư còn dự định đi về phía cô để nhìn kỹ hơn một chút, Tiểu Nhan lại giống như bị giẫm phải cái đuôi mà nhảy dựng lên, sau đó liền trực tiếp chui vào trong toilet.
Hàn Minh Thư ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Tại sao ngày hôm nay ai cũng kỳ quái vậy chứ?
Còn nữa, sao Bé Đậu Nành lại không có ở chỗ này.
“Tiểu Nhan, cậu không sao đó chứ?” Cuối cùng Hàn Minh Thư cũng chỉ có thể đi đến bên ngoài toilet rồi hỏi một câu, ở bên trong im lặng một hồi rồi mới có âm thanh của Tiểu Nhan truyền đến: “Tớ không sao đâu, tớ chỉ là hơi nóng mà thôi, tắm một chút là được rồi. Có phải là cậu đến đây tìm Bé Đậu Nành không vậy, thằng bé không có ở chỗ của tớ, chắc có lẽ là đã trở về phòng rồi, cậu nhanh đi tìm nó đi”
Nghe thấy Bé Đậu Nành đã trở về phòng, Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục trì hoãn ở đây nữa, cô nhanh chóng rời khỏi đi tìm Bé Đậu Nành.
Lúc Hàn Minh Thư mở cửa phòng ra vừa hay nhìn thấy Bé Đậu Nành ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, đang cầm một quyển sách giáo khoa nhỏ mà đọc, bộ dạng ngoan ngoãn làm cho ánh mắt của Hàn Minh Thư dịu dàng hơn mấy phần.
“Bé Đậu Nành”
“Mẹ ơi!” Bé Đậu Nành vừa nghiêng đầu qua nhìn thấy Hàn Minh Thư thì nhanh chóng vứt quyển sách giáo khoa ở trong tay xuống, tay chân nhanh nhẹn chạy về phía của cô, tốc độ đó phải gọi là rất nhanh, Hàn Minh Thư nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Cô cũng chỉ có thể nhanh chóng ngồi xổm người xuống trước khi mà Bé Đậu Nành chạy đến.
Rất nhanh, Bé Đậu Nành liền nhào vào trong ngực của cô, dùng sức ôm lấy cổ của cô.
Hàn Minh Thư vẫn còn chưa ngồi xổm xuống hoàn toàn, lập tức bị Bé Đậu Nành làm cho ngã nhào xuống đất, may mắn là trên mặt đất là tấm thảm mềm mại, sau đó hai mẹ con bọn họ ngã cùng một chỗ với nhau.
“Mẹ ơi, ngày hôm qua mẹ đi đâu vậy ạ, dì Tiểu Nhan không nói cho con biết”
“Hôm qua mẹ có một vài công việc cần phải xử lý, không nói cho con biết là vì không muốn con ngủ không ngon giấc. Bé Đậu Nành nghe lời ngoan như vậy, cũng không thể chạy ra bên ngoài theo mẹ được?”
“Nhưng mà.. ” Bé Đậu Nành cúi đầu xuống, đâm đâm hai ngón trỏ lại với nhau, lúc ngẩng đầu lên thì mang theo bộ dạng tội nghiệp mà nhìn Hàn Minh Thư.
Cái bộ dáng đáng yêu này làm cho lòng người mềm nhũn, Hàn Minh Thư căn bản không thể chống cự được, chỉ có thể đưa tay sờ vào cái đầu nhỏ của cậu bé, lại xoa xoa cái mũi nhỏ của cậu bé, cuối cùng lại bóp bóp gò má trên gương mặt nhỏ bé của cậu: “Con đừng có như vậy mà, con chính là bé cưng của mẹ, lúc mẹ đang làm việc ở bên ngoài thì con ngoan ngoãn chơi ở trong nhà đi, chờ mẹ kiếm đủ tiền, có đầy đủ thời gian thì sẽ chơi cùng với con, có được không nào?”
Bé Đậu Nành nghe xong, hừ một tiếng: “Mẹ, cho dù mẹ không đi ra ngoài làm việc thì Bé Đậu Nành cũng có thể nuôi mẹ được mài”
Hàn Minh Thư: “Cái thằng nhóc tinh nghịch này thật sự là lời nào cũng dám nói mà, mẹ rất nghèo, mẹ phải cố gắng kiếm tiền, Bé Đậu Nành chỉ cần ngoan ngoãn học hành, thật vui vẻ là được rồi”
Nghe nói vậy, Bé Đậu Nành đột nhiên lại hỏi một câu: “Vậy lúc nào mẹ mới tìm ba cho Bé Đậu Nành ạ?”
Vốn dĩ trong mắt của Hàn Minh Thư đều là nụ cười, nghe thấy câu hỏi đột ngột này, cả người của cô liền sửng sốt, ngồi im tại chỗ, có chút phản ứng không kịp.
Một lát sau cô mới nghiêm túc nhìn Bé Đậu Nành rồi nói: “Bé Đậu Nành con muốn ba hả?”
Cô không nhìn thấy trong đáy mắt của Bé Đậu Nành xuất hiện một vệt ánh sáng, chỉ lâm vào suy nghĩ của mình. Bé Đậu Nành muốn tìm ba, cô đi đâu để tìm cho cậu bé đây? Thật sự chẳng lẽ giống như người ngoài đã nói, tình yêu của một gia đình chỉ có một bên thì sẽ không hoàn chỉnh?