Thẩm Cửu không nói gì.
Thậm chí cô còn hơi chán ghét đẩy tay Dạ Y Viễn ra, khàn giọng nói: “Anh đi đi, tôi muốn ở một mình.”
Dạ Y Viễn bị đẩy ra cũng không giận, ngược lại còn cười với cô, sau đó đứng dậy đến bên cạnh cô ngồi xuống, tựa vào thân cây giống như cô.
“Tôi đi rồi, em khóc một mình sẽ càng buồn hơn.”
Dạ Y Viễn nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra khi tâm trạng không tốt thì ở một mình là cách tồi tệ nhất. Vì như vậy sẽ có quá nhiều thời gian để suy nghĩ về quá trình đó, nhưng nếu có ai đó ở bên nói chuyện cùng thì em sẽ từ từ quên đi tại sao mình buồn.”
Giọng anh ta dần trở nên buồn bã, Thẩm Cửu ngơ ngác quay lại nhìn: “Anh… trước đây cũng từng buồn như vậy sao?”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn quay đầu nhìn vào mắt cô: “Xem ra khá hiệu quả, bây giờ em đã bắt đầu quan tâm đến chuyên của tôi rồi.”
Thẩm Cửu nghẹn họng, nhận ra thật sự là vậy.
Nhìn Dạ Y Viễn gần ngay trước mắt, Thẩm Cửu quay lưng lại, đưa tay lau hết nước mắt trên mặt rồi khịt mũi.
“Tôi không giống anh, tôi ở một mình là được.”
Trước giờ đều là tự cô chữa lành vết thương, không cần người khác tới chữa thay.
“Quật cường, cố chấp quá, người bị thương sẽ chỉ là mình.” Dạ Y Viễn lại nói: “Âu Thần cũng không phải người lạnh lùng, có bao giờ em nghĩ sẽ tỏ ra yếu đuổi trước mặt cậu ấy chưa? Có lẽ cậu ấy sẽ đau lòng cho em. Nếu cậu ấy đau lòng cho em thì sao lại để em khóc một mình ở đây?”
Thẩm Cửu thầm nghĩ, tôi không cần anh ấy đau lòng cho mình, hơn nữa anh cũng không biết chuyện của tôi với anh ấy.
Thấy cô im lặng không nói, Dạ Y Viễn ngửa đầu nhìn bầu trởi đêm, cũng không nói thêm lời nào.
Thật lâu sau, đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay trắng ngần gầy yếu của Thẩm Cửu, cô giật mình, vô thức muốn rút tay về.
“Tôi biết em gả vào nhà họ Dạ đã chịu nhiều uất ức, sau này nếu có chuyện gì không vui, em có thể tới tìm tôi.”
“Anh, anh cả…” Thẩm Cửu rút tay về, cô hơi ngỡ ngàng trước bàn tay dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ của Dạ Y Viễn, sau khi rụt tay lại thì cô quay lưng về phía anh ta, ngơ ngác nhìn mặt đất.
Mà cảnh này đã bị Lang An và Dạ Âu Thần ở nơi xa nhìn thấy hết.
Lang An cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, anh ta muốn nói thay Thẩm Cửu nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh ta thật sự không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể im lặng.
Dạ Âu Thần nhìn hai người, ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người họ, ánh trăng ấm áp tựa như phủ thêm một tầng ánh sáng chói lọi cho hai người, nhìn từ xa họ quả là một cặp xứng đôi.
Tất cả hành động vừa nãy của hai người đều bị Dạ Âu Thần nhìn thấy, khi tay Dạ Y Viễn chạm vào khoé mắt Thẩm Cửu rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, Dạ Âu Thần suýt nữa đã xông lên đánh người. Lang An đã giữ vai anh lại, liên tục nhấn mạnh: “Cậu Dạ, đừng kích động!”
Không biết từ lúc nào, tâm trạng của Dạ Âu Thần đã thay đổi.
Thấy cô khóc trước mặt mình, anh lại cảm thấy nước mắt của cô thật khó chịu.
Nhưng bây giờ thấy cô khóc trước mặt người đàn ông khác, Dạ Âu Thần lại thấy như có hai bàn tay bóp chặt trái tim mình, điều này còn khiến anh khó chịu hơn là thấy cô khóc trước mặt mình.
Tối nay trước khi chạy ra ngoài, vành mắt cô đã đỏ hết lên, rõ ràng đã bị lời nói của anh làm cho đau lòng.
“Anh muốn được tôi cắm sừng vậy sao? Tôi sẽ làm như anh muốn!”
Như anh muốn?
Vậy nên cô đến tìm Dạ Y Viễn??
Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên Dạ Y Viễn đứng lên, sau đó cúi người đưa tay cho Thẩm Cửu: “Dưới đất lạnh, đừng ngồi quá lâu, đứng dậy đi.”
Thẩm Cửu ngồi im không nhúc nhích, hiển nhiên cô không muốn để ý đến Dạ Y Viễn.
Vì vậy Dạ Âu Thần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng giây sau Dạ Y Viễn lại nói: “Tối đến sẽ có bọ, nếu em ngồi lâu có thể chúng sẽ… bò lên người em đấy.”
Câu nói này thật sự đả động đến Thẩm Cửu, trong mắt cô hiện lên một tia hoảng sợ, còn thật sự nhìn quanh bốn phía, vẻ dễ bị mắc lừa này trong mắt Dạ Y Viễn cực kỳ dễ thương.
“Còn không mau đứng lên?”
Nói xong anh ta cũng không đợi cô đưa tay ra mà đỡ lấy cánh tay gầy guộc của cô, đỡ cô dậy.
Thẩm Cửu đứng lên rồi nhanh chóng kiểm tra xem trên người mình có côn trùng hay không.
“Đừng nhìn nữa, nếu nhìn sẽ thật sự có bọ đấy. Đi thôi, tôi đưa em về.”
“Cảm ơn anh cả… thật ngại quá.” Lúc này Thẩm Cửu hoàn hồn lại mới thấy ngượng ngùng, vừa nãy cô khóc trước mặt anh ấy, ban ngày cũng vậy, ăn cơm rồi cũng khóc trước mặt anh ấy luôn.
Mặc dù cô đều không muốn thế.
Nhưng người dịu dàng… đúng là sẽ khiến người khác bỏ hết mọi sự phòng bị và đề phòng, sau đó… trái tim sẽ dễ dàng trở nên mềm yếu, chỉ khẽ động vào thôi cũng đổ vỡ.
Hai người đi về, vì đường tối, Dạ Y Viễn sợ cô sẽ ngã nên vẫn luôn giữ cánh tay cô.
Thẩm Cửu đang suy sụp nên luôn cụp mắt.
Bỗng nhiên bước chân Dạ Y Viễn dừng lại.
Thẩm Cửu hơi khó hiểu, sao không đi nữa? Cô ngẩng đầu thì thấy hai bóng dáng quen thuộc chặn ở phía trước.
Vừa thấy khuôn mặt quen thuộc đó, trong đầu Thẩm Cửu lại xẹt qua những lời nói khó nghe của Dạ Âu Thần khi nãy, cô lại vô thức cắn môi, không muốn nhìn thấy anh, cũng không tránh xa Dạ Y Viễn.
Dạ Âu Thần híp mắt đầy nguy hiểm.
“Âu Thần?” Dạ Y Viễn nhìn thấy Dạ Âu Thần cũng hơi ngạc nhiên, ánh mắt anh ta loé lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh thấy em dâu ở đây, đang định đưa em ấy về, nếu em đến rồi thì anh không làm thay nữa.”
Ở trước mặt Dạ Âu Thần, anh ta vẫn rất biết chừng mực, sẽ không làm chuyện gì vượt qua giới hạn.
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn Dạ Y Viễn.
“Anh cả ba lần bốn lượt xuất hiện bên cạnh vợ tôi, rốt cuộc có mục đích gì?”
Nhưng cho dù Dạ Y Viễn rất biết điều, có chừng mực thì tối nay Dạ Âu Thần cũng không định bỏ qua cho anh ta.
“Ha, là cảm thấy đồ của người khác mới tốt, nên có ý nghĩ muốn cướp lấy, thận trọng từng bước một?” Dạ Âu Thần cười mỉa ra tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn hơi dừng lại, một lúc sau mới mỉm cười.
“Âu Thần hiểu lầm anh cả rồi, anh chỉ tình cờ gặp em dâu thôi, đều là người một nhà, anh cũng không thể phớt lờ được đúng không? Cũng không còn sớm nữa, hai người mau về nghỉ ngơi đi.”
Bầu không khí lúc này rất lạnh lẽo.
“Lẽ ra tôi nên biết cho dù thừa kế từ mẹ thì anh cũng là loại người này, đồ của người khác lúc nào cũng là tốt nhất, sẽ cướp lấy bằng mọi cách.”
Nhắc đến mẹ của Dạ Y Viễn, khuôn mặt dịu dàng của anh ta thoáng chốc hơi vặn vẹo, nhưng nó nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu, chỉ là hai tay buông thõng bên cạnh đã siết thành nắm đấm.
“Âu Thần nói lời này hơi quá rồi đúng không? Anh cả thật sự không có suy nghĩ đó, anh còn lo liệu hôn sự cho hai đứa mà. Nếu anh có ý nghĩ đó thì sao lại đi lo liệu hôn sự cho em chứ?”