Đường Viên Viên yêu cầu một tấm vé cho trò bánh xe Ferris.
Ngay khi mở ví chuẩn bị trả tiền, cô lại phát hiện Uất Trì Diệc Thù để một tấm hình trong ví tiền của anh.
Đây là bức ảnh gia đình chụp trước cửa nhà anh, nhưng mà, vì Viên Viên thường xuyên đi chơi cùng họ, cho nên vào ngày chụp, Viên Viên cũng theo họ cùng đi chụp hình.
Vậy nên, trong tấm ảnh này, ngoại trừ có Giá Nhỏ, Uất Trì Diệc Thù Thâm cùng Hàn Minh Thư, còn có Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên cùng Giá Nhỏ chia ra đứng ở bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, bên trái là em gái ruột, bên phải là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có lẽ, anh đối xử với cô, cũng giống như khi đối xử với Giá Nhỏ Vậy.
Cũng đúng, cô vẫn luôn mập như vậy, làm gì có chàng trai nào chịu thích cô chứ?
Anh không ghét bỏ cô, tất cả là bởi vì anh coi cô như là em gái của mình.
Là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Cô có ổn không?”
“Lách tách lách tách.”
Nước mắt rơi trên ví tiền, ngay lập tức, Đường Viên Viên luống cuống, đưa tay lên lau, cô rất sợ để lại dấu vết nào đấy, sau đó, ngẩng đầu lên thanh toán tiền.
“Tôi không sao.”
Rôi cầm tấm vé xoay người rời đi.
Trong lúc ngồi chơi bánh xe Ferris, Đường Viên Viên nhìn lại tấm hình lúc nãy, trước mặt lại bắt đầu dần dần trở lên mơ hồ.
€ô thực sự ngây thơ mà, còn vẫn nghĩ chờ đến khi cô giảm cân, sự thật rằng, anh đã tìm được bạn gái trước khi cô kịp giảm cân.
Cho dù chưa có bạn gái, cô cũng không có khả năng là mẫu bạn gái mà anh thích.
Cô gái nhỏ mang ví tiền cất đi, đến thời điểm bánh xe Ferris lên tới điểm cao nhất, cô không nhịn được lại khóc to thành tiếng, cô không ngừng lấy tay lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vô cùng đáng sợ.
Cô hoàn toàn không ý thức được rằng, toàn bộ lớp trang điểm của cô đã trôi hết Chờ đến khi cô từ trên bánh xe Ferris bước xuống, Uất Trì Diệc Thù và Ôn Cảnh Nhu đang đứng chờ bên cạnh.
Từ xa xa, bây giờ hai người đứng chung một chỗ, nhìn đặc biệt cân xứng.
Quả thật bề ngoài của Ôn Cảnh Nhu rất xinh đẹp, chưa nói đến các đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh tế, dáng người cũng đẹp, khi đứng cạnh anh có thể nói là trai tài gái sắc, chứ không phải loại vừa lùn, còn mập như cô có thể nghĩ đến.
Hai người họ có vẻ như không nhìn thấy cô, không biết Ôn Cảnh Nhu cùng Uất Trì Diệc Thù đang cùng nói đến điều gì, khóe miệng vẫn luôn giương cao cười.
Bỗng nhiên, Đường Viên Viên không nghĩ đến việc sẽ đi qua đó, cô nên rời đi lặng lẽ như thế này mới đúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Viên Viên vẫn quyết định đi trước cô đi dần ra khỏi đám người náo nhiệt, bọn họ không hề phát hiện ra việc cô rời đỉ.
Ngay lúc cô đi ra đến sân ngoài, bỗng nhiên Đường Viên Viên cảm thấy có chút nực cười, đáy lòng vô cùng đau khổ cô lại hi vọng anh sẽ thích cô.
Cô nhắm mắt lại. Một lúc sau Đường Viên Viên mở ví tiền ra một lần nữa, bỏ bức hình cô đã lấy từ bên trong bữa tiệc ra rồi bỏ vào ví tiền của mình.
Mặc dù đây là ảnh gia đình hạnh phúc của anh, cô không có quyền động vào nhưng trong hình này cũng có mặt cô mà. Cho nên, cô lấy bức ảnh đi chắc hản cũng đâu có việc gì chứ nhỉ?
Cô muốn được trở thành người nhà của anh, nhưng không hề phải là kiểu người nhà mà anh ấy nghĩ trong đầu đâu.
Sau khi Đường Viên Viên rút bức ảnh ra, cô bước nhanh về phía trước.