“Chuyện gì vậy? Lễ phục của tôi sao bỗng nhiên không thể gửi tới? Các người rốt cuộc làm việc thế nào vậy? Không phải đã nói giờ này hôm nay gửi tới sao?”
Đám người bị Triệu Ý Như mắng không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu đứng đó.
Đọc FULL bộ truyện.
“Các người chết rồi sao? Hay là điếc rồi? Câm rồi? Nói đi chứ, chuyện thế nào?”
“Tôi, chúng tôi cũng không biết chuyện thế nào, rõ ràng đã nói là lễ phục hôm nay gửi tới, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà, bộ lễ phục đó bỗng bị bán đi, cho nên…”
“Bán đi rồi? Ý gì?” Triệu Ý Như trừng to mắt: “Bộ lễ phục đó không phải tôi đặt sao, tại sao lại bị bán đi?”
“Chị Ý Như, bộ lễ phục đó ban đầu lúc chị kêu chúng tôi đặt chỉ là đặt miệng, mà không trả tiền, cho nên…”
Nghe tới đây, Triệu Ý Như tức giận đập tay lên bàn: “Chỉ vì tôi không trả tiền mặt cho nên không gửi tới cho tôi? Thật là làm gì có cái lý đó, Triệu Ý Như tôi là hoa đán nóng phỏng tay trong giới giải trí, chẳng lẽ sẽ thiếu chút tiền này sao? Anh đi gọi điện thoại cho tôi, kêu người phụ trách của họ lết tới đây gặp tôi.”
“Cô Triệu đừng làm ồn nữa.”
Giọng đàn ông bỗng vang lên, người đàn ông mặc tây trang màu lam bước chân vững vàng đi vào, một tay anh ta đút túi, anh ta chính là người phụ trách của phía nhãn hàng lần này.
“Anh? Trần Diệc! Anh tới vừa khéo, giải thích với tôi một chút là chuyện thế nào đi! Tại sao lễ phục tôi đặt hôm nay không gửi tới cho tôi? Anh có biết lễ ra mắt sắp bắt đầu ngay không?”
Trần Diệc nhướn mày: “Những lời nên nói ban nãy những người khác đều là đã nói rõ ràng với cô rồi đi? Cô không đưa tiền mặt, chỉ đặt hàng miệng, chúng tôi lại không đồng ý nói nhất định sẽ gửi tới cho cô.”
Nghe vậy, Triệu Ý Như tức giận đứng bật dậy.
“Anh nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ tôi thiếu các người tiền không trả sao? Tôi kêu các người gửi các người lại không gửi, bộ lễ phục đó bây giờ ở đâu?”
“Đã được người ta mua giá cao rồi, trả hết một lần.” Trần Diệc khẽ cười, trực tiếp nói.
Người quản lý của Triệu Ý Như cũng đi tới.
“Trần Diệc, các người làm vậy không tránh khỏi quá đáng, đã không thể gửi, vậy tại sao không thông báo cho chúng tôi trước, Ý Như nhà chúng tôi không đến mức không mua nổi một chiếc váy.”
“Vậy sao?” Trần Diệc nhướn mày, dáng vẻ vô tội: “Cô Triệu ngay cả tiền cọc hai mươi phần trăm cũng không muốn trả, rất khó khiến người ta tin rằng cô sẽ trả hết số tiền này. Dù sao thì những sản phẩm này đều là lần đầu ra mắt, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng tôi có muốn bán ra tiếp cũng là hoàn toàn không đáng một xu. Huống chi tôi nhớ nhân viên của công ty chúng tôi đã chuyển cáo với các người rồi, nếu không trả tiền cọc, thì không có cách nào đảm bảo bộ lễ phục này nhất định sẽ được đưa tới tay các người.”
Triệu Ý Như: “…Cho nên các người bây giờ không chịu trách nhiệm?”
“Nói miệng thì chúng tôi cần chịu trách nhiệm gì? Cô Triệu đừng dựa vào thân phận hoa đán của mình mà chèn ép người lung tung mới đúng.”
Triệu Ý Như tức giận mặt xanh mét, cắn răng nghiến lợi muốn bước tới, lại bị người quản lý của cô ta cản lại.
Người quản lý dáng vẻ bất đắc dĩ: “Vậy bây giờ làm sao? Các anh không thông báo trước, chúng tôi cũng không chuẩn bị sẵn quần áo cho Triệu Ý Như, để cô ấy mặc gì ra mắt?”
“Đây là chuyện của các cô, không liên quan tới chúng tôi. Tôi tới chỉ là để thông báo với cô Triệu một tiếng mà thôi, đây là sai lầm của các người, công ty chúng tôi tuyệt đối không thừa nhận bất kỳ bình luận không hay nào.”
“Anh!” Triệu Ý Như tức giận cắn răng nghiến lợi: “Anh không sợ tôi lôi công ty các người ra.”
“Nếu cô Triệu là người thông minh thì sẽ không làm vậy, đắc tội nhãn hàng lớn không phải là việc làm thông minh gì, hành vi này của cô chỉ khiến các nhãn hàng lớn khác cự tuyệt cô mà thôi.”
Đôi bên đối đầu xong bèn rời đi.
Sau khi những người đó đi, Triệu Ý Như tức giận mặt trắng bệch: “Bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ muốn tôi mặc như vậy tham dự lễ ra mắt sao? Trần Diệc đáng chết, anh ta lại dám ra vẻ với tôi!”
Đám người đều không dám lên tiếng, quản lý cau mày nghĩ cách: “Cách duy nhất bây giờ chỉ có thể đến các nhãn hàng khác trước xem có thể…”
“Xin hỏi đây là phòng trang điểm của cô Triệu Ý Như sao?” Ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nữ.
“Ai vậy?”
Hai người phụ nữ bước tới trước một bước, sau đó đưa hộp quà được gói hết sức tinh tế đến trước mặt cô.
“Cô Triệu Ý Như, đây là quà một anh kêu chúng tôi giao cho cô.”
“Thứ gì vậy?” Triệu Ý Như đang tức giận, cho nên không có tâm trạng tốt đẹp gì, lúc hỏi mày nhướn lên.
Quản lý của cô ta có chút kỳ quái, bước tới mở hộp, vừa nhìn sắc mặt liền khẽ thay đổi: “Đây lại là...”
“Trời ạ, đây không phải chính là lễ phục của hãng Trần Diệc sao? Chuyện gì thế này? Sao lại ở đây?”
“Chẳng lẽ...chẳng lẽ người đó mua lễ phục chính là để tặng cho chị Ý Như của chúng ta.”
Triệu Ý Như ban đầu còn rất tức giận, bị họ nói vậy cũng sững sốt, bước tới xem, quả nhiên phát hiện bộ lễ phục trong hộp chính là bộ cô ta đã đặt trước đó.
Sao lại như vậy?
“Trời ạ, ra tay hào phóng như vậy, hơn nữa thật lãng mạn, lại còn mua hẳn lấy tặng cho chị Ý Như, đây nhất định là đang theo đuổi chị Ý Như đi?”
“Chị Ý Như thật hạnh phúc, lại có người đàn ông phí hết tâm tư để tạo kinh ngạc cho chị ấy.”
Triệu Ý Như bị mọi người nói vậy có chút lâng lâng, không nhịn được đắc ý nhếch môi: “Còn không phải sao, người theo đuổi Triệu Ý Như tôi rất nhiều.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn hai nữ sinh trước mặt: “Ông chủ nhà các người tên gì?”
Hai người lắc đầu: “Cô Triệu, ông chủ chúng tôi chỉ dặn đưa lễ phục tới, chúng tôi đi trước.”
Sau đó, hai người cũng không để ý đến câu hỏi của cô ta, trực tiếp rời đi.
“A, hai người đừng đi, ít nhất cũng nói cho tôi biết là ai chứ?”
Quản lý của Triệu Ý Như: “Lại còn không để lại tên, Ý Như, em biết là ai tặng em sao?”
“Em làm sao biết được?” Triệu Ý Như khoanh tay trước ngực, đắc ý nói: “Người theo đuổi em nhiều như vậy, nói không chừng là một trong số đó đâu?”
Nhưng người đàn ông này vẫn rất được lòng cô ta, đàn ông trước đây theo đuổi cô ta đều hận không thể biểu hiện mình có thật nhiều tiền trước mặt cô ta, nhưng lại không một ai giống thế này, trực tiếp mua lễ phục thiết kế của nhãn hàng lớn trong nước rồi kịp lúc đưa tới cho cô ta.
Mặc dù trước đó có kinh sợ, nhưng sự vui vẻ và đắc ý sau đó lại bay thẳng lên trời.
Ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh khiến toàn thân cô ta như muốn bay bổng.
“Đừng ngây ra nữa, mau thay quần áo, sau đó trang điểm chuẩn bị lên đài đi.”
“Đúng đó chị Ý Như, mau trang điểm đi, lễ ra mắt sắp bắt đầu rồi.”
“Hừ, tên tiểu nhân Trần Diệc đó, đợi tôi quay về lại xử lý anh, còn dám đến giương oai trước mặt tôi.”
Triệu Ý Như nhìn bộ lễ phục trong hộp, khóe môi cong cong, quả nhiên có nhan sắc thì có thể muốn làm gì thì làm.
Chỉ tiếc rằng cô ta không biết, người được nâng càng cao, thì sẽ té càng đau.