“Tôi cho cô mười giây để ra khỏi đây Sau khi Dạ Âu Thần lau ngón tay cuối cùng, bình tĩnh ném khăn vào thùng rác bên cạnh, giống như không thấy Đoan Mộc Tuyết đang ngồi ở đó.
Đoan Mộc Tuyết dám không đi ra à?
Cô ta lên tới đây khi không được mời, quyết tâm đến quyến rũ Dạ Âu Thần.
Nhưng Dạ Âu Thần lại lạnh lùng đến thế này, ánh mắt anh vừa rồi như muốn giết chết người, nếu có ta không rời khỏi đây trong vòng mười giây, có lẽ anh sẽ tìm hai nhân viên bảo vệ để ném cô ta ra ngoài.
Khi đó, toàn bộ công ty sẽ biết về chuyện của Đoan Mộc Tuyết cô ta.
Lần sau cô ta còn cơ hội đến tìm Dạ Âu Thần a?
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Tuyết nhanh chóng đưa ra quyết định, từ trên mặt đất đứng dậy, nhe giọng nói: “Anh Thâm, anh đừng nóng giận, em sẽ rời đi ngay
Nói xong có ta khập khiễng bước ra ngoài.
Sau khi có ta đi, trong phòng làm việc vẫn còn mùi của người phụ nữ đó, Dạ Âu Thần khó chịu cau mày, kéo cà vạt trước ngực gọi chị Lâm.
“Từ nay về sau, không được để người không đàng hoàng đến văn phòng của tôi.”
“Hả?”
Chị Lâm còn chưa kịp hiểu gì, thì đã bị đã cúp điện thoại
Nghe giọng lạnh bằng phát ra từ đầu dây bên kia, vẻ mặt chị Lâm vẫn có chút hoang mang.
Chuyện… chuyện gì thế này? Không phải nhà Đoan Mộc và nhà Uất Trì đã hòa thuận trong nhiều thế hệ sao? Sao lại thành người không đàng hoàng rồi…
Sau khi Đoan Mộc Tuyết ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt có ta lập tức thay đổi, không giống vẻ yếu ớt như trong văn phòng lúc nãy, có ta xách vảy đi khập khiêng đi về phía trước.
Nhìn thấy nhà vệ sinh bên cạnh, cô ta tức giận bước vào.
Cô ta vừa đi vừa lau nước mắt, ảnh mặt long lanh đến lạ.
Dạ Âu Thần thực sự dám làm điều này với cô ta.
Cô ta ngã thế này, anh còn không thèm nhìn cô ta, lại còn cởi cả bộ đồ mà cô ta đụng vào! Đoan Mộc Tuyết ghi hận trong lòng, cô ta có gì không tốt? Tại sao có ta không thể lọt vào mat Da Mạc Thâm
Nhưng cô ta là có chủ lớn nhà Đoan Mộc, không thể để đám người này nhìn thấy trò hề của chính mình, đành phải vào phòng vệ sinh chính lại quần áo, sau đó lưu luyến rời khỏi đây.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết đi vào, cô ta nhìn vào trong gương rồi lấy phần phủ ra để trang điểm, nhìn thấy đôi môi bị chính mình cần, đau đớn thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ oán han.
Có tiếng xả nước bồn cầu trong nhà vệ sinh, Đoan Mộc Thuyết lập tức cảnh giác nhìn lại.
“Ai đó?”
Có lẽ bây giờ sẽ không còn ai nhìn thấy sự xấu xí của cô ta nữa đúng không?
Tiếng xả bồn cầu dẫn dần biến mất, cửa phòng vệ sinh mở ra, Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy một cô gái từ trong đó bước ra.
Sau khi nhìn rõ nét mặt của cô gái ấy, con người của Đoạn Mộc Tuyết run lên kịch liệt
Tại sao…… có thể là cô?
Nhìn thấy Hàn Minh Thư bình tĩnh đi ra từ bên trong, không chút kinh ngạc bắt gặp ánh mặt cô ta, Đoan Mộc Tuyết bóp chặt phần trang điểm trong tay, phần hận nhìn chăm chăm cô
“Là cô!
Hàn Minh Thư khẽ cười, ánh mắt sáng lên.
Với dáng vẻ thờ ở, dường như cô hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt, Đoan Mộc Tuyết ngứa ngáy căm hận, nói: “Sao cô lại ở đây?”