Tiểu Nhan: “Mẹ! Mẹ đừng đi, con không có gì để nói với anh ta cả.”
“Nhan Nhan, lần trước mẹ đã nói với con rồi, có chuyện gì thì thẳng thắn nói ra. Cho dù sau này có trở thành người xa lạ, cũng phải đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng, có đúng không? Bình tĩnh hòa nhã chút, con là con gái của La Tuệ Mỹ mẹ, nếu cậu ấy dám bắt nạt con, mẹ sẽ không bỏ qua họ cậu ấy.
Tiểu Nhan: “…”
“Được rồi, thanh niên các con nói chuyện đi, mẹ về nhà trước, hi vọng con có thể đưa con gái bác về nhà an toàn.”
Hàn Thanh gật đầu: “Con sẽ như vậy, thưa bác gái.
Sau khi La Tuệ Mỹ rời đi, Tiểu Nhan đứng tại đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. “Tiền cơm em đã trả rồi, cũng đã nói rõ mọi chuyện. Sau này em sẽ không lại quấn lấy anh nữa, anh còn muốn thế nào?”
Giọng điệu của cô ấy tràn đầy mất kiên nhẫn và mệt mỏi, cô ấy thậm chí còn không muốn liếc nhìn anh ta thêm một cái.Hàn Thanh hơi rầu rĩ, môi mỏng mím chặt lại một chút. “Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói với cô.”
Tiểu Nhan nâng mắt lên bình tĩnh nhìn anh ta. “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Lên xe nói chuyện đi.” Hàn Thanh đề nghị, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người qua lại, lúc có lúc không lại nhìn bọn họ, Hàn Thanh rất không thích không khí trò chuyện như thế này. Quan trọng nhất là anh ta hy vọng Tiểu Nhan có thể bình tĩnh lại. “Lên xe nói chuyện?”
Tiểu Nhan liếc nhìn chiếc xe phía sau anh ta một cái, trong mắt đột nhiên lộ ra biểu tình châm chọc: “Như vậy không tốt đâu, tổng giám đốc Hàn? Dù sao em cũng không phải là người thích sạch sẽ. Hơn nữa em còn làm việc trong tiệm mỳ cả ngày. Cả người vừa bẩn vừa bốc mùi, nếu lên xe của anh, đối với anh mà nói không phải là một loại ô nhiễm sao? Em thấy vẫn nên thôi đi.”
Những lời này nghe đặc biệt chói tai, khiến Hàn Thanh không vui. “Cô nhất định phải nói loại lời nói này với tôi sao?”
“Vậy anh muốn em phải nói chuyện như thế nào?”
Tiểu Nhan mỉm cười, lùi lại hai bước, trên mặt bày ra vẻ tò mò nhìn anh ta: “Nói những lời nịnh nọt anh? Có lẽ anh thích nghe những lời này hơn?”
Hàn Thanh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, hơi thở toàn thân đều hạ xuống.
Anh ta không ngờ rằng sự tình xảy ra vào tối hôm đó lại thành ra như thế này, không thể cứu vấn được nữa sao?
“Tối hôm đó, tôi…”
“Nếu như tổng giám đốc Hàn muốn giải thích chuyện xảy ra tối hôm đó, thì không cần thiết đâu, bản thân tôi biết rất rõ ràng, không cần vị đại nhân ngài phải nhọc lòng!”
Tiểu Nhan lại lùi về phía sau mấy bước, bịt tai lại dáng vẻ như thể cô ấy không muốn nghe anh ta giải thích. Cảnh tượng này lại tái hiện rồi, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn họ Hàn lại bị một cô gái nhỏ khiến cho bó tay hết cách, quả thật là một chuyện cười.
Có điều Hàn Thanh có thể chắc chắn là cô gái nhỏ căn bản không muốn nghe anh ta giải thích chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.
Nếu đã như vậy, anh ta liền không nói gì nữa.
Nhưng có một số chuyện, cô ấy vẫn cần phải biết. Anh ta trực tiếp bước tới, siết chặt cổ tay của Tiểu Nhan, không đợi cô ấy phản ứng lại đã kéo cô ấy đến bên cạnh xe mình. Tiểu Nhan chỉ cảm thấy sức lực của anh ta trên cổ tay mình rất lớn, siết đến cổ tay cô ấy có chút đau.
Cô ấy muốn vùng vẫy, nhưng sức mạnh của anh ta giống như một sợi dây xích nặng nề, nặng đến mức cô ấy không thể thoát ra được.
Rất nhanh cô ấy đã bị anh ta kéo đến bên cạnh xe, nhìn thấy anh ta mở cửa xe, cô ấy miễn cưỡng đứng ở đó, nhưng không nguyện ý vào trong ngồi. “Nếu sự việc tôi muốn nói có liên quan đến đổi tượng xem mắt của cô, cô cũng không muốn biết sao?”
Đối tượng xem mắt?
Lý Tư Hàn?Tiểu Nhan khẽ cau mày nhìn anh. “Anh nói lời này là có ý gì?”
“Muốn biết thì liền lên xe.”
Uy hiếp cô ấy?
Tiểu Nhan trợn mắt, suy nghĩ một chút liền vào trong xe, lên thì lên, ai sợ ai chứ?
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu lên xe, Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm ngồi vào ghế lái.