Cậu trở nên dễ dãi như vậy từ bao giờ vậy? Thật khiến cho người ta cảm thấy không quen”
Hàn Minh Thư đi vào: “Tớ vẫn luôn là người dễ tính như vậy, chỉ là trước sđây cậu không hiểu rõ tớ thôi, được rồi, nếu cậu nhất định muốn nấu cơm thì tớ giúp cậu.”
“Đừng, cậu đang mang thai đó, nếu cậu Dạ mà biết cậu đi nấu cơm với tớ thì sẽ dùng ánh mắt giết chết tớ đấy.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Tiểu Nhan vẫn nghiêng người để cô đi vào.
Lâu lắm rồi hai người mới thân thiết và nói chuyện phiếm với nhau như vầy.
Khi hai người đang nói chuyện cao trào, đột nhiên Tiểu Nhan nói với Hàn Minh Thư về chuyện của Tiêu Túc.
Sau đó không nhịn được oán giận.
“Cậu nói xem có phải người này có độc không? Một bên thì nhờ tớ thay anh ta nói tốt để được thưởng cuối năm, một bên thì hình như tức giận, cậu nói xem có phải rất kỳ quái hay không, rốt cuộc là có muốn tớ nói tốt cho anh ta không?”
Hàn Minh Thư: “….”
Cô dừng động tác trên tay lại, ánh mắt nhìn Tiểu Nhan đang phàn nàn.
Con nhóc này…
Không có mắt nhìn à?
Chuyện dễ hiểu như thế mà cô ấy lại không nhìn ra?
Trong nháy mắt, Hàn Minh Thư không biết nên nói cái gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đáng thương thay cho Tiêu Túc, cô dám thề, nếu như Tiêu Túc tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả đời này Tiểu Nhan sẽ không biết chuyện Tiêu Túc thích cô ấy.
Ánh mắt Hàn Minh Thư chuyển động, do dự không biết có nên nói vài câu để cho cái con ngốc Tiểu Nhan này tỉnh táo ra không.
Ngay lúc cô đang do sự, Tiểu Nhan lại đột nhiên giơ tay lên, con dao bếp đập cái bẹp một phát bẹp dí củ tỏi.
“Hơn nữa kỳ lạ là tớ còn cảm thấy hình như anh ta đang ghen…
Nhưng mà tớ không có chứng cứ….”
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy một cái, mở miệng thăm dò: “Nói không chừng anh ta thật sự ăn dấm thì sao?”
Tiểu Nhan vẫn còn đang đập, sau khi đập xong thì thành thạp băm tỏi.
Hàn Minh Thư nhìn đống tỏi kia, không nhịn được nói: “Trưa nay cậu định ăn tỏi?”
“Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là…
Cậu không sợ cái mùi này sao?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan bỗng lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, nam thần vẫn còn ở chỗ này, làm sao tớ có thể ăn tỏi được? Nhỡ đầu lát nữa có cơ hội ở chung với nam thần, không phải vừa mở miệng một cái là sẽ khiến cho người ta chết ngạt sao?”
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức gạt hết tỏi vào trong thùng rác.
Sau đó động tác nhanh nhẹn rửa sạch dao với thớt.
“May mà cậu nhắc nhở tớ.”
Hàn Minh Thư cẩn thận nhìn cô ấy một cái, phát hiện vẻ mặt cô ấy không có gì gọi là trốn tránh cả, giống như là quên luôn chuyện vừa rồi.
Là không thèm để ý hay là có trái tim lớn?
Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Cái đó…
Lời vừa nãy tớ nói với cậu, cậu có nghe rõ không?”
Tiểu Nhan: “Lời gì?”
“Có lẽ, Tiêu Túc thật sự ăn dấm?”