“Được rồi, dù sao mấy ngày nay ở nhà cũng không an toàn, có cậu ở bên cạnh Bé đậu nành tớ cũng rất yên tâm. Đúng rồi, anh tớ có nghi ngờ gì không?”
“Chắc là không đâu, tớ thấy anh ấy vẫn như bình thường, cũng có thể là tớ... tớ không dám quan sát anh ấy, cho nên không biết anh ấy thế nào. Nhưng tớ cảm thấy chỉ cần anh ấy không hỏi cậu, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
“Ừ.”
Hai người lại hàn huyên một lát, sau đó Hàn Minh Thư mới cúp điện thoại.
Cô rất bất đắc dĩ với lý do rời nhà của Tiểu Nhan, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hôm sau.
Khi tỉnh lại, Hàn Minh Thư thấy cơ thể đã khá hơn nhiều, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn, quả nhiên ngủ đủ giấc chính là bài thuốc chữa bệnh hay nhất.
Cô vẫn rửa mặt, chải đầu, thay quần áo như thường, trang điểm xong thì xuống lầu.
Cô tự làm bữa sáng, chuẩn bị lát nữa tới công ty sẽ ăn, nhưng khi cô làm xong mới phát hiện mình lại làm nhiều hơn một phần.
Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn phần bữa sáng thừa ra kia, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một khuôn mặt tuấn mỹ.
Cô bỗng tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
Không đúng, sao cô lại vô thức làm bữa sáng giúp Dạ Âu Thần?
Rõ ràng đã muốn từ chối anh cơ mà?
Cuối cùng, Hàn Minh Thư vẫn xách theo hai phần bữa sáng ra ngoài, sau khi khóa cửa thì đứng chờ trước cửa thang máy. Cô nhìn chằm chăm thang máy lên từng tầng, trái tim tựa như cũng đang bay lên theo vậy, không ngừng nâng lên cao, sau đó trở nên khẩn trương.
Cô cắn môi dưới, bỗng có chút ảo não vì cảm xúc của mình lại như vậy.
Bởi vì không ngờ cô lại đang chờ mong ngay lúc này cửa sẽ bật mở, sau đó Dạ Âu Thần bước ra.
Sau khi ý thức rõ ràng cô lại có suy nghĩ này, sắc mặt Hàn Minh Thư trở nên khó coi. Vì vậy cô ước gì thang máy đi nhanh hơn một chút, cô có thể tranh thủ vào thang máy để tránh Dạ Âu Thần trước.
Nếu không, bây giờ cô có tâm lý này, cũng không biết phải đối mặt với Dạ Âu Thần như thế nào nữa.
Tinh!
Cuối cùng thang máy cô chờ mong cũng mở ra, Hàn Minh Thư bước nhanh vào, sợ giây tiếp theo Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên ra khỏi nhà.
Hàn Minh Thư nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khi thang máy chỉ còn lại một mình cô, cô phát hiện cuối cùng mình cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác buồn bã mất mát.
Cô đưa tay che ngực mình, vô cùng chán ghét cảm giác này.
Cô nên bình tâm như nước, cho dù không làm được cũng không nên có suy nghĩ này với Dạ Âu Thần. Kể từ khi định về nước, cô đã sớm quyết định sẽ phong ấn tất cả tình cảm của mình.
Nhưng không ngờ...
Người tính luôn không bằng trời tính.
Thang máy thuận lợi đi thẳng xuống dưới, trong thời gian đó không ngờ lại không có ai đi vào, chỉ có một mình cô yên tĩnh.
Thuận lợi xuống lầu một, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, sắp xếp lại cảm xúc của mình thì nở nụ cười.
Không sao, còn hai phần sandwich, cô lại định đợi lát nữa tới công ty sẽ cho Tiểu Nhan, dù sao thế nào cũng không phải cho Dạ Âu Thần.
Tinh!
Hàn Minh Thư mang khuôn mặt tươi cười, giẫm lên giày cao gót chuẩn bị ra khỏi thang máy, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy người bên ngoài lại sững sờ.
Người đàn ông đứng ở cửa thang máy sắc mặt hơi lo lắng, hơi thở không ổn định nhưng khuôn mặt vẫn tuấn tú, ngoài Dạ Âu Thần còn ai là nữa?
Anh bước một bước vào thang máy, giữ chặt cổ tay của cô, giọng hơi nổi nóng: “Em không sao chứ?”
Hàn Minh Thư: “... Chuyện, chuyện gì?”
Dạ Âu Thần hơi híp mặt, đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cô an toàn không sao cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lôi cô ra khỏi thang máy.
“Sao vậy?” Hàn Minh Thư không rõ vì sao anh lại căng thẳng như vậy, càng không ngờ lại đụng phải anh ở đây.
Chẳng lẽ anh ở đây chờ cô? Nhưng xem vẻ mặt của anh thì không giống lắm.
Dạ Âu Thần mím môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
“Sau này khi tôi không ở bên cạnh, em không được tùy tiện ra ngoài.”
“Vì sao? Chỉ đi thang máy thôi mà!”
“Cho dù chỉ đi thang máy cũng không được.” Dạ Âu Thần sắc mặt rất kém, có vẻ hơi tức giận: “Em có biết vừa rồi khi nhìn thấy em ra ngoài trong điện thoại, tôi đã căng thẳng đến mức nào không? Tôi chỉ mới ra ngoài mua bữa sáng cho em, em đã khiến người ta lo lắng như vậy rồi?”
Hàn Minh Thư chớp mắt: “Anh vừa nói anh nhìn thấy tôi đi ra từ trong điện thoại?”
Dạ Âu Thần: “...”
Hàn Minh Thư tươi cười, trêu chọc anh: “Nói như vậy, anh thừa nhận mình lắp camera ở cửa nhà tôi rồi?”
Dạ Ân Thần âm thầm cắn răng, không ngờ khi anh đang căng thẳng lại bị cô nắm thóp.
Anh không đáp lời, nhưng cũng xem như thừa nhận.
Nhìn thấy bộ dạng cam chịu của anh, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên. Cô không biết là vì mình không gặp được anh nên có chút thất vọng, nhưng niềm vui khi đột nhiên thấy anh lại khiến cô cảm thấy vui vẻ trở lại, thêm nữa còn bởi vì cô nói khiến cho Dạ Âu Thần á khẩu không trả lời được.
Tóm lại, bây giờ tâm trạng của cô rất tốt, vì thế Hàn Minh Thư chủ động hỏi?
“Anh đi mua bữa sáng cho tôi? Anh mua gì?”
Dạ Âu Thần vẫn còn hơi buồn bực, nhưng khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, anh lại thấy bình yên không sao cả, nên đưa túi cho cô: “Tùy tiện mua đấy.”
Cô đưa tay nhận lấy, mở túi nhìn thoáng qua, hơi nóng phả vào mặt cô.
Đó là sữa mới hâm nóng và trứng cuộn, cô nhìn một hồi mới hơi ngơ ngác ngẩng đầu: “Hình như chỉ mua một phần?”
“Cho em.” Dạ Âu Thần tự nhiên trả lời như vậy, sau đó đưa tay cầm lấy chìa khóa xe: “Đi thôi.”
Hàn Minh Thư bị cướp chìa khóa xe, cô hơi bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác đi theo sau: “Đi đâu đây?”
“Em dậy sớm như vậy, chẳng lẽ không phải muốn tới công ty sao? Tôi đưa em đi.”
Hàn Minh Thư sửng sốt, thì ra anh đã sớm đoán chắc cô sẽ tới công ty, cho nên mới mua bữa sáng cho cô sao? Túi đang xách trong tay dường như trở nên nóng lên, Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua sữa và trứng cuộn, đi theo anh đến bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư yên lặng tự thắt đai an toàn.
Sau khi xe lái ra khỏi tiểu khu, Dạ Âu Thần vừa đánh tay lái vừa dặn dò: “Sữa còn nóng đấy, tranh thủ uống đi đừng ngây ra đó nữa, thoáng cái là đến công ty thôi.”
Sữa nóng bị Hàn Minh Thư siết chặt trong lòng bàn tay, cô đương nhiên biết phải uống ngay cho nóng.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn không nhịn được ngẩng đầu.
“Bữa sáng chỉ có một phần?”
Dạ Âu Thần: “Ừ.”
“Anh ăn chưa?” Hàn Minh Thư lại vô thức hỏi.
Dạ Âu Thần dừng một lát, gật đầu: “Rồi.”
Hàn Minh Thư cảm thấy hơi kỳ lạ, không nhịn được nheo mắt đánh giá Dạ Âu Thần.
Trước đó hỏi anh, anh đáp mà không chút do dự, nhưng khi hỏi anh đã ăn sáng chưa thì anh lại chần chừ chốc lát mới gật đầu.
Bởi vậy có thể thấy...
“Anh vừa mới rời giường đã đi mua bữa sáng cho tôi sao?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh lại nói đã ăn rồi? Chuyện này không hợp lý.” Cuối cùng những lời này giống như Hàn Minh Thư đang ép hỏi.