Lương Nha Hòa lại chuyển sang hỏi vấn đề khác: “Vậy ngày thường cháu nấu cơm thì thằng bé Tiêu Túc này có giúp cháu rửa chén không?”
Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu.
Hình như từ trước đến giờ Tiêu Túc vẫn luôn ôm hết việc rửa chén, hơn nữa trước giờ không có bất kỳ ý kiến gì, hơn nữa cậu ta còn làm việc rất cẩn thận.
Mặc kệ Giang Tiểu Bạch làm cho nhà bếp dơ đến mức nào đi chăng nữa thì Tiêu Túc cũng đều có thể quét dọn sạch sẽ.
Lương Nha Hòa thấy Giang Tiểu Bạch gật đầu mới nhẹ nhàng nói: “Vậy thì được, vậy nó còn không tính là không có thuốc chữa. Nếu đến cả chén cũng không rửa thì bác thật sự muốn đánh gãy chân nó rồi”
Nghe đến đây, đột nhiên Giang Tiểu Bạch cảm thấy Tiêu Túc thật đáng thương. Ha ha ha…
Hình như mẹ của cậu ta không hề khách sáo với cậu ta.
Tốc độ của Tiêu Túc rất nhanh. Nhưng sau khi vào nhà, cậu ta thấy Giang Tiểu Bạch và Lương Nha Hòa đã làm xong bữa trưa rồi, còn có Tiêu Minh Chí ở bên cạnh giúp đỡ họ bày đũa.
Nhìn thấy Tiêu Túc, Tiêu Minh Chí lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Tiêu Túc! Giang Tiểu Bạch nói lát nữa con mới về, sao hôm nay con về sớm vậy?”
Tiêu Túc quét mắt vào trong phòng, tỉnh bơ thay giày rồi bước vào, nhìn thấy bát đũa đã bày hết lên trên bàn thì hỏi: “Còn sớm mà đã ăn cơm rồi hả ba?”
Tiêu Minh Chí gật đầu: “Ừ! Giang Tiểu Bạch mời ba mẹ ở lại dùng bữa trưa, mẹ con đang cùng con bé nấu một đống đồ trong nhà bếp ấy: Nghe đến đó, thực ra Tiêu Túc có chút đau đầu, anh thu hết tất cả cảm xúc trong mắt lại rồi hỏi nhỏ: “Sao ba mẹ đến mà không gọi điện cho con trước để con đi đón ba mẹ?” Như vậy thì cậu ta cũng có thể sắp xếp ổn thỏa bên này một chút.
Dù sao cậu ta và Giang Tiểu Bạch cũng không phải là bạn trai bạn gái thật sự, thế nhưng ba mẹ của anh chứng kiến họ ở chung với nhau thì chắc chắn sẽ tưởng là như vậy.
Đến lúc đó thì chắc chắn chuyện này sẽ tạo nên những rắc rối không đáng có cho Giang Tiểu Bạch.
“Chuyện này còn không phải là do thấy thường này công việc của con quá bận rộn sao?
Ba muốn gọi điện cho con nhưng mẹ con không cho, bà ấy nói hàng ngày công việc của con đều rất bận rộn, vậy mà con còn phải chạy đến đón ba mẹ như vậy thì sẽ rất mệt. Hơn nữa ba mẹ còn có chìa khóa, cũng biết đường nên tự tới, như vậy cũng không phiền.”
Tiêu Túc lại không nói gì được nữa.
Đúng lúc này Lương Nha Hòa đem thức ăn đến, nhìn thấy Tiêu Túc lập tức trừng to mắt, đặt đĩa xuống bàn rồi lập tức nắm lấy tay áo của Tiêu Túc kéo vào trong phòng.
“Con làm sao vậy?”
Nghe mẹ hỏi, Tiêu Túc mấp máy môi định giải thích: “Mẹ! Sự việc không như mẹ nghĩ đâu…”
“Giang Tiểu Bạch là bạn gái con, sao con lại để con bé nấu cơm hàng ngày chứ? Bạn gái là để cưng chiều mà con không biết sao? Con để con bé cứ nấu cơm cho con như vậy là con định xem con bé như người giúp việc hả?”
Đột nhiên Tiêu Túc cảm thấy nghẹn lời, không biết làm sao mà chỉ nhìn vào Lương Nha Hòa.
“Con đã nghe mẹ nói gì với con chưa? Còn nữa, con tìm được bạn gái từ lúc nào vậy? Tại sao không nói với trong nhà một tiếng, lần này mẹ và ba con đến đây là định giới thiệu cho con vài đối tượng bên họ hàng, mỗi ngày ba mẹ ở nhà đều lo lắng cho chuyện hôn nhân cả đời của con, kết quả ngược lại, con tìm được bạn gái cũng không nói với người thân một tiếng”
“Mẹ! Không phải như vậy đâu, mẹ nghe con giải thích đất”
“Được rồi đừng giải thích nữa, không phải con muốn nói chuyện con để con bé nấu ăn sao?
Cũng là Tiểu Bạch khéo hiểu lòng người không so đo với con, nếu là mẹ thì con sớm bị bỏ rồi”
Tiêu Túc nghe vậy thì cạn lời nhưng mà từ đầu đến cuối cậu ta không có cơ hội mở miệng bởi vì Nha Hòa vẫn liên tục mở miệng quở trách cậu ta, chờ Lương Nha Hòa quở trách xong thì bà ấy lại không cho anh lên tiếng mà trực tiếp đe dọa: “Sau này phải cẩn thận đối xử tốt với người ta biết không? Phải thường xuyên nấu cơm, con như vậy mà có thể tìm được một người bạn gái xinh đẹp như thế, con cảm thấy con có xứng không?”
Tiêu Túc: “…