Sao cô cảm thấy nụ cười này của Giá Nhỏ cứ ngốc ngốc vậy? Giá Nhỏ sẽ không…có một ý nghĩ hiện ra trong lòng, nhưng Hàn Minh Thư không dám nghĩ cũng không dám nói.
Dù sao Đậu Nành quá thông minh, lúc sinh ra không giống với Giá Nhỏ thế này, ai chọc cũng ngốc nghếch cười lên.
Biểu hiện của Giá Nhỏ thật sự quá ngu ngốc rồi, mong rằng nó chỉ là ngây thơ mà thôi.
Nhưng suy nghĩ của tên nhóc Đậu Nành khốn kiếp này vậy mà lại giống với cô, không chỉ nghĩ giống mà còn nói ra, nó mở to một đôi mắt nhìn Hàn Minh Thư nơi. “Mẹ ơi, con thấy em gái hình như có hơi ngốc?Nói xong, cậu nghiêng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đáng yêu, tỏ vẻ con vô tội con không sai.
Hàn Minh Thư suýt tý hộc máu.
Ngược lại ông cụ Uất Trì bên cạnh nghe không nổi nữa, nhịn không được duỗi tay gõ nhẹ lên đầu Đậu Nành: “Thằng nhóc thúi này nói bậy gì vậy hả? Đó là em gái cháu, cái gì mà có hơi ngốc hả?”
Đậu Nành che lại cái đầu bị gõ phát đau của mình, cực kỳ đáng thương hừ một tiếng: “Cháu chỉ là nói vậy thôi, ông cố ngoại, sao ông hung quá vậy, có Giá Nhỏ rồi thì ông không cần Đậu Nành nữa sao?”
“Em gái là con gái, cháu làm anh trai cũng phải thương em nhiều hơn, sau này loại lời như vậy không được nói nữa đó!”
Đậu Nành tuy là không nói nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười ngu ngu, ngốc nghếch kia của Giá Nhỏ thì trong lòng vẫn có hơi lo lắng.
Nếu em gái cậu không phải đồ ngốc, thì chắc cũng là một đứa nhỏ hết sức ngây thơ.
Haiz, lẽ nào trí lực đều chạy về chỗ cậu hết rồi? Vậy nên Giá Nhỏ không có nữa?
Ông cụ Uất Trì quay về suy nghĩ hồi lâu mới chọn cái tên. “Tên thì tối qua ông đã nghĩ xong rồi, Giá Nhỏ chẳng phải gọi là Giá Nhỏ sao? Ông nghĩ tới nghĩ lui, nên tìm cho nó một từ đồng âm, hay là gọi nó là Hàn Nhai đi.”
Hàn Nhai? Sao nghe có hơi giống tên con trai vậy? Hàn Minh Thư do dự một lát, nhìn Dạ Âu Thần bên cạnh một cái.
Dạ Âu Thần mím môi suy nghỉ một phen, mở miệng: “Tên trùng điệp thì sao? M: rắn, không thích hợp cho con gái, Hàn Nhai Nhai sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Hàn Nhai Nhai?”
Ông cụ Uất Trì nhẩm một lần, vừa lòng gật đầu: “Vậy lấy cái tên này đi.”
“Hả?”
Đậu Nành nghiêng đầu, nhìn ba người lớn thảo luận chuyện đặt tên, cứ cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm.
Trước đó cậu tên Hàn Diệc Thù, theo họ mẹ vì lúc đó chỉ có mẹ, căn bản kh có ba bên cạnh nên mới họ Hàn.
Nhưng bây giờ ông cổ, ba và mẹ sao cứ như đã âm thầm thừa nhận cái họ Hàn này vậy?
Đây là chuyện gì chứ?
Cũng không biết có phải bọn họ quên rồi không, hay là đã thương lượng tốt rồi, có cần nhắc nhở bọn họ không đây?
Đậu Nành đang dùng tay nắm cằm suy nghĩ sâu xa, họ Hàn vậy là mẹ đã chiếm được lời rồi, đối với Đậu Nành mà nói cậu tất nhiên là đứng về phía mẹ rồi, họ Hàn đương nhiên là tốt nhất rồi. “Đậu Nành, cháu cảm thấy cái tên này của em gái thế nào?”
Còn đang suy tư, đột nhiên ánh mắt của + Uất Trì liếc về p ông cụ Uất Trì liếc về phía Đậu Nành, ông quay về nghĩrất lâu, bởi vì tên của Đậu Nành là Hàn Diệc Thù, vậy nên ông cụ liền lấy cho Giá Nhỏ chữ Nhai, vừa bắt đầu ông cụ định trực tiếp gọi là Hàn Nhai, nhưng nghĩ lại cái tên này có hơi kỳ quái, nên liền đổi thành chữ Nhai.
Đậu Nành nhìn vào mắt ông cụ Uất Trì, nhẹ nhàng chớp chớp mắt. “Rất tốt mà, nhưng Cậu nhìn ông cụ Uất Trì một cái, lại nhìn Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư một cái: “Mọi người thật sự muốn em gái họ Hàn sao?”
Thôi vậy thôi vậy, cậu vẫn là nói ra một chút đi, tránh cho đến lúc đó ông cổ ngoại kịp phản ứng lại thì lại nói mẹ cậu chiếm hời của ba.
Vừa hỏi như vậy, ông cụ Uất Trì lập tức liền sững người tại chỗ, một lúc sau mới tỉnh ngộ ra. “Đúng nha, sao ông lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ? Cháu và Giá Nhỏ đều là con của Âu Thần, nên là họ Dạ mới phải.” Nói xong, một khuôn mặt già của ông cụ Uất Trì liền đỏ rực lên, thật không ngờ ông lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, đem hai đứa cháu ngoại đều đẩy ra ngoài. “Ông cố ngoại, dù sao ông cũng đâu họ Dạ, vậy nên có họ gì cũng không sao đâu.” Đậu Nành lại đúng lúc lên tiếng.