Hứa Yến Uyển cảm thấy chua xót khi nghe thấy những lời nói ấy.
Đúng lúc này có người gõ cửa và nói: “Tổng giám đốc Hàn.”
Người gõ cửa chính là Tô Cửu, cô ta vội vàng chạy tới sau khi nhận được cuộc gọi của Hàn Thanh.
“Thư ký Tô, nhiệm vụ của cô mấy ngày nay là trông chừng và chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy chạy lung tung. Hàn Thanh lạnh lùng nói.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Tô Cửu nhướng mày và nói: “Được rồi, Tổng giám đốc Hàn, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Nói xong, Tô Cửu nhìn Hứa Yến Uyển khẽ nhếch môi và nói: “Xin chào cô Hứa, tôi là Tô Cửu, thư ký của Tổng giám đốc Hàn.”
Hàn Thanh sau khi giao nhiệm vụ cho Tô Cửu xong thì lập tức rời đi. Tô Cửu đóng cửa lại, cô ta nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Yến Uyển thì đảo mắt nói: “Cô Hứa, cô có muốn uống một ly nước không?”
“Không.”
Hứa Yến Uyển từ chối cô ta, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc Hàn đi đâu vậy?”
Tô Cửu nghĩ rồi cười, nói: “Bạn gái của Tổng giám đốc vẫn đang đợi anh ấy. Anh ấy đi đưa bạn gái về nhà rồi.”
Hứa Yến Uyển kinh ngạc cụp mắt xuống. Hóa ra anh ấy không bảo bạn gái về trước mà chỉ để cô ấy ra ngoài đợi anh ấy. Bây giờ anh ấy đi đưa Tiểu Nhan về nhà, còn cô ta thì ở đây bị thư kí trông chừng.
Giữa hai người đúng là có sự phân biệt rõ ràng. Vậy mà cô ta vẫn có những suy nghĩ viển vông đó.
Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót. Cô ta cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc, người ta đã có bạn gái rồi mà cô ta vẫn còn suy nghĩ linh tinh.
Không khí như ngưng đọng lại, xung quanh im bặt không một tiếng động.
Tiểu Nhan đợi bên ngoài một lúc thì thấy Hàn Thanh đi ra. Nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh, Tiểu Nhan tò mò hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Hàn Thanh thấy Tiểu Nhan chỉ mặc một cái áo mỏng, anh ấy lập tức cởi áo của mình ra rồi khoác lên người cô ấy và hỏi: “Em mặc mỏng như vậy không thấy lạnh sao?”
Áo khoác vừa được khoác lên, sự ấm áp đã bao phủ khắp cơ thể Tiểu Nhan, cô ấy nói: “Không lạnh, em chạy qua đây mà.”
Thật ra cô ấy không có ý định khoe khoang công lao mà chỉ muốn tỏ ra rằng mình không hề lạnh. Sau khi nói xong, Tiểu Nhan nghĩ gì đó rồi nhanh chóng giải thích: “Em không có ý khoe khoang công lao đâu, em chỉ muốn nói…”
“Ngốc nghếch, em không cần giải thích.”
Hàn Thanh gật đầu rồi nói: “Đối với anh, em muốn nói gì thì nói. Không phải lo lắng”.
“Vâng.”
Trái tim của Chu Tiểu Nhan tràn đầy sự ngọt ngào, cô ấy tựa nhẹ vào vai Hàn Thanh và nắm chặt tay anh ấy.
“Cô gái đó, làm sao mà anh lại quen biết cô ấy?”
Cuối cùng Chu Tiểu Nhan cũng đặt ra câu hỏi từ tận đáy lòng mình. Mặc dù đã cố chịu đựng nhưng cô ấy vẫn không khỏi tò mò. Rốt cuộc là người như thế nào mới khiến Hàn Thanh lo lắng như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Thanh như thế này. Cô ấy luôn cho rằng Hàn Thanh là một người lạnh lùng, nhưng cô ấy không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng Hàn Thanh lo lắng cho một người con gái khác như thế.
Sau khi Hàn Thanh đưa hai người đến bệnh viện làm thủ tục thì Tiểu Nhan cũng biết tên của cô ta là Hứa Yến Uyển.
Nhưng cô ấy lại không biết người này có quan hệ gì với Hàn Thanh, nhưng đại khái cô cũng biết rằng mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa nhân viên và sếp. Đó là lý do tại sao cô ấy có một câu hỏi như vậy. Có lẽ Hàn Thanh biết cô ấy đang nghĩ gì, anh ấy khẽ cười và nói: “Sao thế, em ghen à?”
Nghe thấy thế, khuôn mặt Tiểu Nhan đỏ bừng lên, cô ấy ngập ngừng nói: “Làm sao có thể như vậy, em vừa mới hỏi cô ấy là ai thôi mà.”
“Thực sự không ghen sao?”
“Thật sự không có mà.”
“Hai nhà họ Hứa và Hàn trước đây rất thân thiết. Cô ấy vừa mới trở về Việt Nam cách đây không lâu, sau đó anh biết được một điều rằng nhà họ Hứa xảy ra biến cố, ba mẹ cô ấy không may qua đời, nhưng cô ấy không hề muốn nhận sự giúp đỡ nào.”
Tiểu Nhan sửng sốt khi nghe thấy cái chết của ba mẹ cô ta. Rốt cuộc cô ta đã phải trải qua những gì chứ.