Chỉ mới đi toilet một lát, đã xảy ra chuyện gì sao?
Có điều Đậu Nành đang ở đây, Tiêu Túc cũng không dám hỏi cho ra nhẽ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
“Cậu Dạ Âu Thần?”
Nghe được âm thanh của Tiêu Túc, Dạ Âu Thần dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Túc.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Tiêu Túc trông thấy sắc mặt của Dạ Âu Thần lại chênh lệch mấy phần, so với trong tưởng tượng của cậu ta còn muốn chênh lệch hơn, sắc mặt của Tiêu Túc cũng lập tức khó coi, ánh mắt nhìn Dạ Âu Thần tràn đầy lo lắng.
“Toilet đông người không?”
Anh giật giật môi Tiêu Túc lắc đầu: “Không đông.”
mỏng hỏi.
“Ù.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì đứng dậy đi ra bên ngoài. Đậu Nành còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt của Dạ Âu Thần cho nên cũng không chú ý tới tình huống lúc này của Dạ Âu Thần, không lâu sau đó Dạ Âu Thần đi ra ngoài, Đậu Nành nhìn thấy rõ ràng vẻ lo lắng trên gương mặt của Tiêu Túc, không nhịn được hỏi: “Chú Tiêu, ba cháu chỉ đi toilet thôi mà, làm sao mà chú phải lo lắng thế?”
Tiêu Túc: “…Có sao? Không có mà?”
Nói xong, cậu ta nở một nụ cười khó coi với Đậu Nành.
Đậu Nành: “Đừng cười nữa chú Tiêu, khó nhìn quá đấy.”
Vốn dĩ trên mặt cậu ta có một vết sẹo, vết sẹo này khiến cho cậu ta trở nên hung hãn hơn, lúc này miễn cưỡng vui cười với Đậu Nành, biểu tình và bộ dáng quả thực Nếu như không phải sợ làm tổn thương đến trái tim của một người đàn ông trưởng thành, Đậu Nành đã hung hăng phỉ nhổ cậu ta từ lâu rồi. Nghe vậy, Tiểu Túc trang nghiêm thu nụ cười trên mặt lại, mặc dù không nghĩ gì, thế nhưng động tác lại vô thức phủ lên vết sẹo trên mặt mình, cười khổ nói: “Thật xin lỗi, có phải là vết sẹo lúc chú Tiêu cười lên hù dọa đến cháu không?”
Nghe vậy, Đậu Nành nghiêng đầu một chút, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải vết sẹo của chú Tiêu, là vừa rồi chú cười quá miễn cưỡng đó ~” Nói xong, Đậu Nành còn nở nụ cười: “Còn có, chú Tiêu, vết sẹo của chú không xấu, căn bản sẽ không hù dọa đến người khác đâu!”
Tiêu Túc sững sờ: “Không xấu? Cái này làm sao có thể?”
Cậu ta nở nụ cười khổ.
Vết sẹo này, mặt ngoài nhìn thấy thì ở trên mặt, nhưng trên thực tế lại ở trong đáy lòng của cậu ta.
“Thật sự không xấu mà chú Tiêu, chẳng lẽ chú chưa từng nghe nói qua một câu nói sao?”
Đại khái là nhìn ra đáy lòng của cậu ta tổn thương, cho nên Đậu Nành muốn an ủi một chút.
Nghe vậy, Tiêu Túc dừng lại, buông thống đối mắt nhìn cậu bé: “Câu gì?”
“Vết thương trên người, là tiêu chí của một người đàn ông.”
Tiêu Túc sửng sốt, không nghĩ tới câu nói này lại là Đậu Nành nói cho cậu ta biết.
“Mặc dù chú Tiêu tổn thương ở trên mặt, nhưng đó cũng là một tiêu chí nha, chú Tiêu rất đẹp trai~ Không được tự ti vì vết sẹo này đâu đấy”
Sau khi nghe xong lời nói này, Tiêu Túc thật lâu không mở miệng, trước đó cậu ta còn cảm thấy Đậu Nành rất đáng sợ, thế mà lại hố ba mình như vậy, nhưng bây giờ sau khi nghe cậu bé nói ra những lời này, Tiêu Túc liền thay đổi cách nhìn của mình. Mặc kệ là thật tâm hay là an ủi, những lời nói này đã thật sự chạm đến đáy lòng của cậu ta.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cảm kích nhìn Đậu Nành một chút, nói lời cảm ơn với cậu bé.
“Cảm ơn cháu.”
Đậu Nành cười híp mắt: “Chú Tiêu, không cần khách sáo nha Như vậy, chú muốn đi tìm ba sao? Cháu thấy dáng vẻ của chú rất lo lắng đó “
Tiêu Túc gật đầu: “Muốn.”
“Vậy thì chú Tiêu người đi đi, Đậu Nành ở chỗ này chờ hai người trở về.
Tiêu Túc cấp tốc đứng dậy, sau khi căn dặn Đậu Nành không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại đây chờ bọn họ liền bước nhanh đi ra ngoài, khi xác định được rõ phương hướng lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Dạ Âu Thần đang rửa mặt ở trong toilet, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt, trách không được vừa rồi thời điểm Tiêu Túc nhìn thấy anh lại lộ ra vẻ lo lắng. Vốn dĩ là đoạn ký ức kia đã khiến sắc mặt của anh trở nên kém như vậy, đầu vẫn như râm ran đau nhức, thế nhưng Dạ Âu Thần lại vô cùng hi vong mình có thể nhớ ra tất cả những chuyện trước kia.