Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, lúc La Tuệ Mỹ đến gọi Tiểu Nhan thức dậy, giọng nói đều rất thận trọng, nào ngờ tình trạng của Tiểu Nhan lại không tệ, im lặng ăn cháo, sau đó còn ăn bánh tiêu, nhìn khẩu vị coi xem ra vẫn ổn. Trong lòng La Tuệ Mỹ có chút rụt rè, bởi vì bà ấy cho là con gái hẳn sẽ không đói bụng, không ngờ cô lại còn ăn bữa sáng.

Tiểu Nhan lặng yên ăn xong bữa sáng, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mẹ và ba Chu cũng ngơ ngác nhìn mình một lúc, cô còn hỏi một câu: “Ba mẹ, sao hai người không ăn? Chẳng lẽ nhìn con ăn là đã no rồi sao?”

Mẹ và ba Chu không ngờ cô sẽ còn nói mình như vậy, sau khi liếc mắt nhìn nhau, La Tuệ Mỹ dè dặt hỏi: “Nhan Nhan, con không sao chứ?”

Tiểu Nhan nở một nụ cười: “Con có thể có chuyện gì sao? Mẹ, mẹ đừng lo lắng, anh sáng nhanh lên đi.”


Ba Chu cũng cảm thấy tâm trạng của con gái bây giờ có chút không đúng, nên hỏi cô: “Thật sự không có chuyện gì? Mới qua một buổi tối mà thôi, chẳng lẽ đêm qua hai đứa làm hòa khi nói chuyện điện thoại rồi?”

Làm hòa?

Làm sao có thể có chuyện này?

Trên mặt Tiểu Nhan mặc dù vẫn còn nụ cười, nhưng sau khi nghe câu nói này của ba Chu, nụ cười của cô rõ ràng phai nhạt đi mấy phần, chỉ là rất nhanh sau đó lại khôi phục rồi nói: “Không có, sẽ không có chuyện làm hòa, ba mẹ, chuyện con nói tối ngày hôm qua nói đều là sự thật, sẽ không thay đổi.”

Sau khi hai người nghe con gái nói ra lời này, trong lòng có hàng ngàn nghi ngờ.

“Con biết hai người chắc chắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ con không có tâm tình để kể. Hay là chờ đến khi con điều chỉnh trái tim mình ổn hơn, con sẽ nói chi hai người biết.”

La Tuệ Mỹ đưa tay ra chạm nhẹ vào cổ tay cô: “Con bé ngốc, nếu con muốn nói thì con hãy nói, không muốn nói thì không nói, chúng ta là ba mẹ của con, sẽ không ép con nói ra. Chẳng qua là, con có hối hận với quyết định này của mình hay không?”

Có hối hận hay không?

Mặc dù cô sẽ buồn khi rời xa Hàn Thanh, cô cũng thích Hàn Thanh. Cho dù là cô thích anh nhưng cô sẽ không nhận lại được tình yêu cô dành cho anh.

Nhưng mà… Nếu như phải lấy thân phận người thứ ba để ở bên cạnh anh, vậy thì dù có như thế nào cô cũng không thể chấp nhận được.

Rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy Tiểu Nhan lắc đầu một cái.

“Không hối hận.”

Kiên định như vậy, hai vợ chồng nhà họ Chu cũng không nói gì thêm nữa.

Không lâu sau Tiểu Nhan đã nói mình phải đi mở tiệm trước, sau đó đi ra cửa.

Chờ sau khi cô rời đi, La Tuệ Mỹ mới thở dài: “Trước đây quan hệ hai đứa nó rất tốt, sao lại đột nhiên cãi nhau lớn như vậy? Nhìn bộ dạng của Nhan Nhan, chuyện này chắc là không có đường để quay lại nữa rồi.”

“Được rồi, để cho mấy đứa nhỏ tự quyết định chuyện của mình đi.”

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ông định ép con bé làm hòa với Hàn Thanh sao?

Mặc dù đứa trẻ kia nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà… Hay là chúng ta tôn trọng quyết định của con gái đi.”

“Thật đáng tiếc, tôi vẫn rất thích đứa nhỏ tên Hàn Thanh kia.”

“Khụ khụ…”

“Cậu Hàn, cậu cảm thấy rất khó chịu sao? Hay là để tôi đi sắp xếp một chút, chúng ta đi bệnh viện đi.”

Chú Nam đứng bên người Hàn Thanh đưa ra đề nghị, trên mặt vô cùng lo lắng.


“Khụ khụ…”


Trả lời ông ta là tiếng ho khan liên tục, khiến ai nghe được đều cảm thấy đau lòng.


Chú Nam thấy Hàn Thanh như thế này, đau lòng đến cực độ.


Đêm qua, sau khi cậu Hàn trở về, toàn thân ướt đẫm, thời tiết lại lạnh, sau đó ông ta khuyên cậu Hàn nhanh chóng đi tắm rửa, nhưng mà cậu Hàn lại ngồi một mình trên ghế sa lông thật lâu, tâm trạng vô cùng xấu, khiến cho người khác không dám tới gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK