Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ gật đầu: “Ừm, sốt khá cao, thời tiết này khá lạnh, cần phải chú ý sức khỏe, nếu không sẽ càng sốt nặng hơn, có thể gây thủng phần phổi.

Câu nói sau cùng khiến cho Hàn Minh Thư sợ hãi.

Cô quả thực là đã từng thấy người sốt đến thủng phổi, chỉ có điều đó là sốt rất cao, Tiểu Nhan có lẽ không nghiêm trọng như vậy. “Vậy bây giờ cô ấy thế nào rồi? Lúc nào mới có thể hạ sốt ạ?”

Bác sĩ đã dọn xong đồ nghề của mình: “Cô ấy ốm không đến nỗi quá nặng, có lẽ sẽ hạ sốt nhanh thôi, chỉ có điều vẫn cứ luôn nói mê sảng.


Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan, không nói câu gì, cô đứng đó một hồi, cảm thấy bản thân không thể giúp được việc gì bèn quay về phòng.

Lúc đi qua phòng khách, Hàn Minh Thư không khỏi dừng lại liếc nhìn Hàn Thanh.

Cô nhớ ra mấy lời Tiêu Túc đã nói với mình. Có rất nhiều câu muốn hỏi Hàn Thanh, nhưng hỏi rồi thì sao nữa?

“Sao thế?”

Thấy cô đứng lại nhìn mình, Hàn Thanh đặt tờ báo xuống ngước mắt hỏi cô.

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, hỏi: “ Tiểu Nhan bị sốt rồi, anh không lo chút nào sao?”

Hàn Thanh: “…Tại sao phải lo lắng?”

Không phải bác sĩ đã ở bên trong chăm sóc rồi sao? Có điều gì mà anh ta phải lo lắng?

Câu trả lời này khiến Hàn Minh Thư rất thất vọng, biểu cảm trên mặt như không còn gì để nói.

“Nếu em nhớ không nhằm thì người là anh gọi ra?”

Hàn Thanh không trả lời. “Kết quả là cô ấy uống say, bây giờ đang sốt, anh đưa cô ấy ra ngoài nhưng lại không đưa cô ấy về một cách đàng hoàng, bây giờ anh lại ngồi đây đọc báo, anh không cảm thấy áy náy một chút nào sao? Anh, em biết anh không thích cô ấy, nhưng cho dù là không có tình cảm thì cũng không đến mức máu lạnh như thế này chứ?”

Hàn Thanh có lẽ không ngờ Hàn Minh Thư lại nổi nóng với mình, sững sờ một hồi, cũng không tìm được câu nào trả lời cô.

“Anh, lần này em thật sự thất vọng về anh.”

Hàn Thanh cuối cùng cũng mở miệng, giọng lạnh lùng: “Vậy Minh Thư, em thấy anh phải làm sao? Rõ ràng biết kết quả là không thể, còn muốn để cô ấy chìm sâu vào hy vọng?

Nói đến đây anh ta dừng lại một chút, mắt hướng về phía phòng Tiểu Nhan, trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo và vô tình.

“Theo anh, đau một chút còn hơn đau về lâu dài. Để cô ấy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy mới có thể biết được anh không phải là người phù hợp với cô ấy.

Hàn Minh Thư: “…Tùy anh vậy.”

Nói xong, Hàn Minh Thư đi thẳng về phòng, đóng cửa.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hàn Thanh, xung quang yên tĩnh, ánh mắt Hàn Thanh dần dần tối sầm, nhưng rất nhanh rồi thu lại, cuối cùng anh ta lại giống như một người không hề có chuyện gì ngồi trên sofa đọc báo.

Ngoài tình cảm gia đình ra, người như anh †a…không nên mong đợi điều gì khác.

Hàn Minh Thư sau khi về phòng mới nhớ ra một chuyện, cô quên hỏi Dạ Âu Thần định làm gì, cho dù là muốn ra ngoài sống thì cũng không cần đi vội vàng như thế chứ?


Hình như có việc gì đó cần giải quyết.


Trong lòng Hàn Minh Thư có chút giận Dạ Âu Thần, cô cảm thấy hình như hơi đói.


Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có cô và Hàn Thanh. Chắc chắn Hàn Thanh vẫn chưa ăn gì, bây giờ trong lòng cô vẫn còn giận, không muốn ra ngoài một chút nào.


Nghĩ đi nghĩ lại, rồi Hàn Minh Thư cũng dứt khoát chui vào trong chăn ngủ. Đói một lúc cũng không sao, dù sao ban ngày cô cũng ăn khá nhiều đồ ăn, hơn nữa sức ăn bình thường của cô vốn không nhiều, chỉ là từ sau khi mang thai mới bắt đầu ham ăn ham ngủ. Cô phải tự kiểm soát bản thân đúng cách. Hàn Minh Thư cứ thế tự an ủi bản thân, cô cứ tưởng mình sẽ vì đói mà không ngủ được, nhưng không bao lâu sau khi đầu chạm vào gối cô đã ngủ thiếp đi. Hàn Thanh vẫn cứ ngồi ở sofa phòng khách, tờ báo đã đọc hết rồi nhưng anh ta vẫn lật qua lật lại xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK