Thật ra thời gian của cô với cậu bé không khớp lắm, thời gian cậu bé đi học là 7h30 phút sáng đến trường, mà công ty của bọn họ làm việc từ 8 rưỡi, mỗi ngày khi đến cô chắc cô đến sớm nửa tiếng.
Có điều đối với Hàn Minh Thư mà nói, nửa tiếng cũng không tính là nhiều, dù sao bản thân cô là bà chủ, làm nhiều thêm nửa tiếng cũng không có gì.
Sau khi xuống xe, Hàn Đông thò đầu ra: “Xe của em.”
“Đúng rồi anh, em quên mất nói với anh, xe của em hai hôm trước tông vào đuôi xe rồi, cho nên… em lát nữa hỏi bên bảo dưỡng, xe nếu như sửa xong thì tớ nhắn cho anh”
Nghe thấy bốn chữ tông vào đuôi xe, lông mày của Hàn Đông bỗng nhu lại, sau đó ánh mắt đánh giá người cô, không vui nói: “Hai ngày trước? Em sao không nói với anh?”
“Lúc đó em cũng không sao, hơn nữa là em tông vào đuôi xe người khác, không phải người khác tông vào đuôi xe của em, cho nên anh không cần lo lắng”
“Xử lý xong chưa?”
“Ừm” Hàn Minh Thư ừm một tiếng, sau đó gật đầu.
Hàn Đông lúc này mới yên tâm: “Vậy thì được, anh đi trước đây”
“Anh, chiều anh không cần đến đón chúng em đâu, hôm nay xe chắc có thể sửa xong rồi”
Hàn Đông gật đầu, không có nói gì, rất nhanh rời khỏi.
Đợi sau khi anh ta đi, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng vào công ty, bởi vì bây giờ còn sớm, cho nên trong công ty vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhân viên dọn vệ sinh và bảo vệ đã đến, cho nên không có nhìn thấy người khác.
“Ừm, sáng sớm buồn ngủ chết mất, vốn dĩ có thể ngủ thêm được nửa tiếng nữa” Tiểu Nhan không nhịn được mà mở miệng oán trách một câu, sau đó cô ta đã ngáp mấy cái.
Bộ dạng ngáp ngủ của cô ta khiến Hàn Minh Thư lập tức cũng cảm thấy mình có hơi buồn ngủ, để Tiểu Nhan cùng mình dậy sớm cô cũng có hơi không nhẫn tâm, chỉ có thể nói: “Chúng ta ở gần trường mua một căn hộ chưng cư ở đi”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức mở to mắt, lao tới ôm cánh tay của cô: “Thật sao? Nhưng chung cư gần trường học chắc sẽ rất đắt”
Hàn Minh Thư mỉm cười: “Tiền tích cóp của tớ chắc đủ”
“Vậy mua xong chúng ta liệu có phải sẽ trở thành người nghèo không?”
Hàn Minh Thư liếc nhìn cô ta: “Cậu cảm thấy sao?”
Tiểu Nhan dẩu môi: “Mua đi, dù sao là của cậu, không phải là của tớ, mua xong tớ ở ké với cậu mà thôi. Cùng lắm, chúng ta sau này khi ăn đồ ăn bớt đi một ít”
“Tớ nói cậu có phải là có hơi ngốc hay không? Lẽ nào chúng ta chỉ biết tiêu tiền sao? Không biết kiếm tiền sao? Về nước phát triển, rất nhiều chỗ đều cần tiền, cho nên tớ mới nói, chúng ta cần cố gắng quản lý công ty, nếu không… đến lúc đó những chi tiêu này chúng ta chắc phải uống gió tây bắc mà sống”
Tiểu Nhan: “…”
Hai người cùng lên lầu, bởi vì còn chưa có tới thời gian làm việc, cho nên Tiểu Nhan dứt khoát chạy tới trước máy tính mở máy lên mạng xem thử.
“Nhất định phải tìm căn phòng gần trường? Hoặc là tìm căn gần công ty của chúng ta?”
“Đều được” Hàn Minh Thư suy nghĩ, sau đó khẽ mỉm cười: “Dù sao mặc kệ là gần công ty hay gần trường, đều cách khá gần Đại khái là bởi vì trước đây sống ở nước ngoài nhiều năm, cho nên hiệu suất làm việc của Tiểu Nhan rất cao, cộng thêm hai người đều không phải là loại người đặc biệt kén chọn gì, cho nên rất nhanh đã chọn được một căn ở tiểu khu, sau đó hai người đã hẹn buổi trưa khi tan làm trực tiếp qua đó xem thử.
Đợi khi đến thời gian làm việc, mọi người lục đục đến công ty, Hàn Minh Thư cũng chính thức nghiêm túc vẽ bản thảo, cô đã có linh cảm cho bản thiết kế của Lâm Ân Ân rồi, cho nên muốn nhân lúc này mau chóng vẽ ra một bản nháp, sau đó đưa cho Lâm Ân Ân xem có hài lòng không.
Khi cô vẽ bản thảo không thích người khác làm phiền, cho nên đã đặc biệt căn dặn Tiểu Nhan không có chuyện gì vô cùng quan trọng thì đừng tìm cô, đợi thời gian đến cô sẽ tự đi ra.
Cửa của văn phòng luôn đóng chặt, đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cảm xúc của Hàn Minh Thư bị cắt đứt, cô không khỏi nhíu mày: “Ai2”
“Tớ!” Giọng nói của Tiểu Nhan từ bên ngoài truyền đến.
Tiểu Nhan? Cô ta lúc này đến làm cái gì? Có điều Hàn Minh Thư biết tính cách của Tiểu Nhan, nếu như không có chuyện quan trọng chắc sẽ không tìm cô vào lúc này.
Nghĩ đến đây, cô liền khế nói: “Vào đi”
Tiểu Nhan mang vẻ cắn dứt lương tâm mà mở cửa đi vào, sau đó liền lén lén lút lút đi đến trước mặt Hàn Minh Thư.
“Có, có người tìm cậu.”
Hàn Minh Thư: “… Ai tìm tớ?”
“Người quen!”
“Cậu làm sao thế?” Hàn Minh Thư có hơi buồn cười nhìn cô ta: “Cho dù là người quen, cậu cũng không..”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư hình như là nghĩ đến ai đó, lời nói ở cửa miệng khựng lại, sau đó sững ra: “Dạ Âu Thần sao?”
Tiểu Nhan thấy cô thản nhiên nói ra tên của người đó như thế, lập tức trợn to mắt: “Cậu đều không kinh ngạc sao? Bây giờ cậu nói tên của anh ta đều không có gì hết hả? Có điều… không phải là anh ta tìm cậu, là… trợ lý của anh tal”
Trợ lý của Dạ Âu Thần?
Vậy há không phải là?
Hàn Minh Thư để chiếc bút trong tay xuống, sau đó khẽ nói: “Cậu mời anh ta lên đây đi”
“Anh ta không lên, nói ở dưới lầu đợi cậu”
Nếu đã như thế, Hàn Minh Thư chỉ đành đứng dậy đi ra ngoài, Tiểu Nhan lại đứng ở đó không muốn nhúc nhích, Hàn Minh Thư ngoảnh đầu liếc nhìn cô: “Nói thế nào cậu với anh ta cũng là người quen cũ, cậu không đi sao?”
Khi nghe thấy cách gọi người quen cũ này, biểu cảm trên mặt Tiểu Nhan trở nên kỳ quái, cô ta lắc đầu: “Không đi, tự cậu đi là được”
“Vậy được” Hàn Minh Thư sau đó xoay người rời khỏi.
Đợi sau khi cô rời khỏi, Tiểu Nhan không nhịn được mà ôm má của mình.
Cô ta bây giờ nhìn thấy Lang An vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cho dù đã cách thời gian dài như vậy, nhưng những chuyện ngu ngốc mà cô ta 5 năm trước trong lúc uống say đã làm đó, cô ta sau này đột nhiên nghĩ lại, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tuy Lang An không có nhắc đến khi cô uống say đã nói cái gì làm cái gì, nhưng… lúc đó Tiểu Nhan nhớ rất rõ.
Chỉ có thể nói, thật sự quá mất mặt rồi!!!
Cho nên, cô ta không muốn gặp Lang An nữa!
Lang An ở dưới lầu đợi, khi Hàn Minh Thư đi về phía anh ta, Lang An mới có cơ hội đánh giá người phụ nữ 5 năm không gặp này.
5 năm không gặp, không ngờ cô càng trở nên thoát tục đầy khí chất, quyến rũ động lòng người, mợ chủ trước kia vẻ rụt rè, mang theo sự bướng bỉnh đó sớm đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ dứt khoát, đầy tri thức.
Không ngờ thời gian vậy mà có thể thay đổi một người nhiều thứ như thế.
“Mợ..”
Đợi khi Hàn Minh Thư tới gần, Lang An gần như buột miệng gọi một tiếng mợ chủ, chỉ có thể bị anh ta kịp thời phanh lại, tuy nhiên chỉ là một từ, Hàn Minh Thư vẫn nghe ra từ đằng sau của anh ta là gì.
Vốn dĩ gương mặt không có biểu cảm gì lại bởi vì cách xưng hô này mà hơi thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
“Lâu rồi không gặp, Lang An”
Nhìn thấy Lang An, Hàn Minh Thư bình tĩnh đến bất ngờ, vẫn khẽ mỉm cười với anh ta.
Lang An khựng ra, sau đó cũng mỉm cười theo, chỉ có điều nụ cười của anh ta không có quá thả lỏng như thế: “Tôi sớm nên đoán được là cô”