Giang Tiểu Bạch chợt đổi nét mặt: “Không muốn cho tôi à? Được đấy, vậy anh lấy về……
Lời nói của cô còn chưa có nói xong, đã cảm thấy trong đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Hoá ra Tiêu Túc vậy mà chủ động xỏ nhẫn vào trong tay cô.
“Bây giờ còn hỏi tôi loại câu hỏi này nữa không? Nhẫn là mua cho ai cô còn không biết? Trong nhà trừ bỏ cô với tôi, còn có những người khác sao?
Hoặc là, cô cảm thấy đây là thứ mà tôi tự mua cho mình?”
Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói nhanh mồm dẻo miệng như vậy, đúng là làm người ta rất ngạc nhiên. Giang Tiểu Bạch bĩu môi, nhìn thoáng qua ngón tay đã được đeo nhẫn lên của mình, sau đó nói: “Ai biết được? Nói không chừng thật đúng là anh tự mua cho mình đấy?”
Nghe lời nói của cô, Tiêu Túc hơi cảm thấy xấu hổ: “Tôi mua tôi còn có thể đeo vào được à?”
Giang Tiểu Bạch lúc này không hề nói nữa. Cô nhìn cái nhẫn đang đeo ở trên tay này, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng không nhịn được trở nên mừng rỡ. Nhưng mà cô không có lộ ra trên mặt.
“Anh tặng đồ cho tôi nhự vậy, đến lúc đó sẽ không dùng hết tiền của anh à? Tiêu Túc, tôi phải nói cho anh, đây chính là thứ mà chính anh tự nguyện đưa cho tôi. Đến một ngày nào đó nếu mà chúng ta chia tay, mấy thứ này tôi đều sẽ không trả lại cho anh đâu”
Vốn dĩ Tiêu Túc còn đang nắm tay cô, bầu không khí giữa hai người cũng còn đang rất hoà hợp. Ai biết Giang Tiểu Bạch đột nhiên nói câu chia tay, ngay lập tức đã phá vỡ bầu không khí rất tốt này.
Cậu có chút bất đắc dĩ mà ngước mắt nhìn cô: “Về sau cô có thể đừng nói lời chia tay vào lúc thời điểm mấu chốt này chỗ này được không?”
Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cậu ta, không nói tiếp.
“Đừng có mà phá hư không khí.
Nhận lấy quà thì nên vui vẻ nhiều vào.
Tôi tặng quà cho cô, cũng không phải là để cô phải nghĩ nhiều”
“Vậy anh phải nói trước, anh có phải sẽ tìm tôi để đòi quà hay không?”
Giang Tiểu Bạch đột nhiên đến lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn khoá cậu lại: “Vạn nhất, tôi nói là vạn nhất chúng ta thật sự chia tay vào một ngày nào đó, mấy thứ mà anh đưa cho tôi nói thật có giá trị không nhỏ. Đến lúc đó anh chắc chắn sẽ không tìm “Tặng cho cô, chính là của cô. Tôi tất nhiên sẽ không đi bắt cô phải trả hề!”
“Tiêu Túc!” Giang Tiểu Bạch lớn tiếng mà quát cậu. Bời vì đang ở gần, cho nên Tiêu Túc có cảm giác màng nhĩ đầu bị chấn động, cả người cứ ngơ ra, không ngờ rằng Giang Tiểu Bạch đang ở gần trong gang tấc đột nhiên đã tức giận, khuôn mặt nhỏ tức giận phồng má lên.
“Không ngờ anh lại nghĩ tới việc chia tay với tôi!”
Khoé miệng của Tiêu Túc giật giật, hoá ra đây là lại một cái bãy? Chỉ trách cậu tuổi trẻ chưa trải sự đời.
“Lẽ ra không phải anh nên nói là, chúng ta sẽ không chia tay, tất cả những món quà này em cũng không cần trả lại, tặng cho em, em muốn làm như thế nào thì làm cũng được à?”
Tiêu Túc có dục vọng sống sót mãnh liệt lập tức nói: “Tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ sửal”
Nói xong bèn cầm lấy tay của Giang Tiểu Bạch: “Được rồi, đừng nóng giận, cô không đói bụng sao? Xem tôi mua thứ gì cho cô ăn?”
Giang Tiểu Bạch nhìn thoáng qua đồ ăn trong túi, vốn đang muốn nói gì đó. Nhưng mà rất nhanh cô đã bị đồ ăn lấy mất lực chú ý. Vì vậy cô chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Túc một cái: “Được rồi, tha cho anh lần này đấy”
Nghe xong lời nói của cô, nháy mắt Tiêu Túc cảm giác như đã được tha bổng.
Vào lúc Giang Tiểu Bạch ăn một thứ gì đó, ngẫu nhiên cũng sẽ đút cho Tiêu Túc một ngụm. Ngay từ đầu mặt của Tiêu Túc còn sẽ đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng, sau lại cũng bèn từ từ cảm thấy bình thường.
“Anh đi tắm rửa đi. Sau khi tắm xong tôi bôi thuốc cho anh một lần nưa.
Trên người Tiêu Túc cần phải mỗi ngày đều phải thay thuốc. Gần đây cậu hồi phục không tồi, cho nên bác sĩ bảo cậu đi về tự mình bôi thuốc, hơn nữa có thể tắm rửa, nhưng mà vào lúc tắm rửa cần phải tắm bằng nước ấm, không thể động đến miệng vết thương.
Rốt cuộc da thịt mới được mọc ra, còn rất non.