Đôi mắt ngây thơ vô hại của Bé đậu nành khiến Hàn Minh Thư cảm thấy rất chột dạ, nhưng để bảo vệ thằng bé, cô buộc phải chịu đựng cảm giác tội lỗi mà làm như vậy.
Quả nhiên, Bé đậu nành vừa nghe thấy vậy, gương mặt liền tỏ ra tò mò.
“Mami, tại sao vậy? Con muốn về nhà cùng mami, mami không nhớ Bé đậu nành sao?” Nói đến đây, tay chân của Bé đậu nành lập tức quấn lấy cánh tay Hàn Minh Thư, ngũ quan nhỏ bé đều nhă n lại, trông có chút đáng thương.
“Đương nhiên là mami nhớ Bé đậu nành, mami cũng muốn một ngày hai mươi tư giờ được ở bên Bé đậu nành, nhưng mami có việc phải làm, Bé đậu nành… không phải vẫn luôn rất thấu hiểu lòng người sao? Lần này cứ coi như là mami nhờ con giúp một việc, con đồng ý với mami đi, có được không?”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư nắm lại cánh tay của Bé đậu nành, nhẹ nhàng xoa nắn, hi vọng thằng bé có thể đồng ý.
Ban đầu Bé đậu nành còn có chút bất mãn chu mỏ, nhưng thấy Hàn Minh Thư nắm tay rồi cầu xin mình, thằng bé lập tức có chút không nhẫn tâm, mím môi lại, một lúc sau mới gật đầu một cách không tình nguyện.
“Vậy được thôi, mami đã nói như vậy rồi, nếu Bé đậu nành còn không đồng ý, vậy rõ ràng là Bé đậu nành không ngoan rồi.”
“Ý của Bé đậu nành là đồng ý rồi sao?” Hàn Minh Thư vô cùng vui mừng ôm con trai mình, kích động thơm lên khuôn mặt mềm mại của thằng bé vài cái, rồi lại xoa mặt thằng bé, giọng nói tràn đầy vẻ tự hào.
“Cảm ơn Bé đậu nành.”
Bé đậu nành kiêu ngạo khẽ vỗ gáy của Hàn Minh Thư, giọng đầy nghĩa khí: “Mami, con là cục cưng đáng yêu của mẹ đó, không cần khách sáo như vậy đâu nè.”
Hai người đang nói chuyện, chợt có một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào.
Hàn Minh Thư ngơ ra, Bé đậu nành chớp chớp đôi mắt, sắc mặt vô hại nhìn cô.
“Mami sợ người này sao?”
“Đúng.” Hàn Minh Thư gật đầu, thuận thế che tai của Bé đậu nành lại, rồi cười với thằng bé, dùng khẩu hình nói: “Nghe lời của mami.”
Hàn Minh Thư ngoan ngoãn gật đầu, chủ động gỡ tay Hàn Minh Thư tự che tai mình lại, cảnh tượng này khiến Hàn Minh Thư rất đau lòng.
Bé đậu nành của cô thật sự là cục cưng ngoan nhất trên đời này, nếu không… sao lại chu đáo đến mức tự che tai mình lại như vậy chứ?
Hàn Minh Thư xoa đầu thằng bé, nhìn thằng bé trốn phía sau sofa, lúc này cô mới vẫy tay với con trai, rồi đứng dậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, cô đã bị Dạ Âu Thần bế vào trong thang máy, thang máy cũng đang dần dần hạ xuống.
Xe của anh đã đỗ sẵn bên ngoài, cứ bế cô ra ngoài như vậy, chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bèn chọc vào tay Dạ Âu Thần.
“Tôi thật sự có thể tự đi, anh thả tôi xuống đi.”
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần vẫn luôn mím chặt lại, giống như không nghe thấy lời cô nói vậy.
Hàn Minh Thư hết cách, thấy sắp xuống tầng một, đành phải mềm mỏng nói: “Cho dù muốn bế, cũng đừng bế ở đây, đoạn đường trước khi lên xe để tôi tự đi có được không?”
Dạ Âu Thần cúi đầu xuống, người phụ nữ trong lòng ngửa cổ lên, đôi mắt viết rõ hai chữ cầu xin, Dạ Âu Thần sao có thể nhẫn tâm mà từ chối cô được?
Không đợi Hàn Minh Thư lên tiếng lần nữa, Dạ Âu Thần đã thả cô xuống rồi.
Lúc chân chạm đất Hàn Minh Thư còn tưởng rằng đó là ảo giác, từ lúc nào mà Dạ Âu Thần trở nên nghe lời cô như vậy rồi?
Có điều cô không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì không lâu nữa, cửa thang máy sẽ mở ra rồi, Hàn Minh Thư không để ý được đến điều khác, vội vàng bước ra ngoài.
Thấy cô đi nhanh như vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày, nhanh chóng đi theo.
Xe của Dạ Âu Thần đã dừng ở dưới công ty, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy từ xa bèn đi thẳng đến, sau đó mở cửa xe ra ngồi thẳng vào ghế phó lái.
Lúc Dạ Âu Thần đi tới, Hàn Minh Thư đã thắt xong dây an toàn rồi.
Thấy màn này, Dạ Âu Thần nghĩ lại cảnh tượng trước kia anh thắt dây an toàn cho cô rồi bị cô kháng cự.
Người phụ nữ này quả nhiên vẫn khó nắm bắt hơn anh nghĩ.
“Đi thôi.”
Lần này, Hàn Minh Thư lại là người chủ động giục anh lái xe, Dạ Âu Thần cảm thấy có điều không ổn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô bệnh rồi, nên cũng không nói gì nữa.
Cứ như vậy hai người im lặng đi đến khu nhà.
Dạ Âu Thần đỗ xe xong, Hàn Minh Thư nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi Dạ Âu Thần: “Có phải hôm nay anh vẫn chưa ăn cơm không?”
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần ngơ ra, một lúc sau mới gật đầu, còn hỏi lại: “Sao thế? Muốn nấu cơm cho tôi à?”
Hàn Minh Thư: “… Nấu cơm thì không thể nào rồi, gọi ship mời anh, thế nào?”
Cô nghĩ một lúc, cảm thấy trước kia quả thực bản thân có chút quá đáng, dù sao anh từng chăm sóc cô lúc cô sốt, nhưng vừa tỉnh lại cô đã nổi nóng với anh, kết quả anh không những không tức giận mà còn đưa cô tới công ty, rồi lại đưa cô về nhà.
Bất kể nói thế nào, vẫn nên mời anh một bữa coi như trả ân tình cho anh.
Dạ Âu Thần vốn định nói muốn cô đích thân nấu cho anh, nhưng rất nhanh lại nghĩ cô vừa mới khỏi sốt cao xong, lúc này sao có thể để cô nấu ăn được? Vì vậy bèn gật đầu, đáp một tiếng.
Rồi hai người đi lên tầng, lúc vào thang máy, Hàn Minh Thư đi vào trước, Dạ Âu Thần vào sau, sau đó Hàn Minh Thư đứng sang một bên, chuẩn bị ấn nút thang máy.
Lúc cửa thang máy từ từ đóng lại, chợt nghe thấy một giọng nữ đầy sốt ruột vang lên.
“Đợi một lát, đợi một lát!”
Hình như là đang gọi thang máy.
Đều cùng một khu nhà, Hàn Minh Thư vội đổi tay, ấn nút bên cạnh.
Cửa thang máy mở ra, cô gái vừa mỉm cười vừa bước vào.
“Cảm ơn nhé, tôi còn tưởng là không kịp nữa cơ.”
Cô gái vốn đang vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Âu Thần, sắc mặt lại chợt thay đổi, cô ta ngây ngốc nhìn Dạ Âu Thần, nghĩ đến cảnh tượng trước đó bị anh đuổi cút đi, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Vừa hay lúc này có một ông chú to béo chen vào, ông ta có vẻ rất vội vàng, chen vào tận chỗ Hàn Minh Thư ở trong góc.
Dạ Âu Thần sắc mặt vô cảm vốn đang đứng nguyên tại chỗ lại đột nhiên ra tay vào lúc này, anh ôm lấy eo Hàn Minh Thư, kéo cô về phía mình.
Bịch!
Hàn Minh Thư vẫn chưa kịp phản ứng lại, gương mặt mềm mại cứ như vậy va vào lồng ngực Dạ Âu Thần mà không được cảnh báo trước.
Cô đang định ngẩng đầu lên hỏi sao Dạ Âu Thần lại đột nhiên kéo cô qua, khóe mắt lại nhìn thấy ông chú béo mập ban nãy va vào bức tường mà ban nãy cô đứng, sau đó kêu lên một tiếng.
“Đau quá, đau quá.”
Hàn Minh Thư: “…”
May mà Hàn Minh Thư kéo cô ra, nếu không… chắc cô đã bị ép thành cái bánh kẹp thịt rồi nhỉ?
Mà cô gái đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này sắc mặt lại trở nên càng khó coi.
Cô ta vốn thấy một người đàn ông lạnh lùng như vậy nên định tới bắt chuyện, nhưng không ngờ lại bị anh quyết đoán từ chối. Lúc đó cô ta rất buồn, sau khi trở về bạn bè có khai thông cho cô ta, nói loại đàn ông lạnh lùng như vậy sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào vào mắt.
Nhưng bây giờ thì sao, rõ ràng anh đang ôm một người phụ nữ, dáng vẻ còn vô cùng dịu dàng.
Khác hẳn với người hôm đó lạnh lùng nói một từ “cút” với cô ta.