Lang An ở đây, nhưng mà Dạ Âu Thần cũng không ở đây, điều này thay mặt cho cái gì?
Hay là nói, Lang An muốn đưa cô đến gặp Dạ Âu Thần?
"Lang An, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dạ Âu Thần đâu?"
Lang An không nói gì, kéo cô đến phía sau đài nơi không có người.
"Mợ chủ? Sao bây giờ cô mới đến?"
Thẩm Cửu há miệng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: "Gặp một chút chuyện, cho nên mới đến trễ, anh ấy..."
"Mợ chủ, cô không phải đến trễ một chút đâu, cậu chủ đã đợi cô cả một tối đó!"
Anh ấy... Đợi mình cả một tối? Sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, trong lòng rất áy này: "Thật xin lỗi, tôi không biết..."
Bộ dạng và vẻ mặt khổ sở của cô, trong lòng Lang An không nỡ nói: "Mặc dù bây giờ cô mới đến, nhưng mà... tất cả cũng quá muộn."
"Tất cả cũng quá muộn? Lời này nghĩa là gì?" Thẩm Cửu không hiểu lời này của anh ta có ý gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại.
Lang An không thể làm gì khác hơn nói: "Cậu chủ Dạ đã rời đi năm phút trước rồi."
Cái gì? Cô đến, anh lại đi? Sắc mặt Thẩm Cửu trong nhát mắt đã trở nên khó coi: "Năm phút trước tôi bị giữ ở ngoài, tôi không có thư mời nên không vào được..."
"Chính là suy xét đến việc mợ chủ không có thư mời, cho nên tôi vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, nhưng ai biết bữa tiệc lại kết thúc sớm vậy mà mợ chủ vẫn chưa đến, tôi cho rằng mợ không đến, cho nên cũng không canh giữ nữa. Bây giờ... Cậu chủ Dạ đã rời đi rồi."
Trong nháy mắt Thẩm Cửu không biết nói gì, dù sao cũng là do cô, rõ ràng là nói xong nhưng cô lại không có đến, cô có thể trách ai?
"Nếu anh ấy rời đi, giờ không có chắc chắn là đã rời khỏi chỗ này, anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?"
Lang An suy nghĩ, vẫn gật đầu: "Vậy cô đi cùng tôi."
Vì vậy Lang An mang cô quay lại hành lang trống trải, Thẩm Cửu chịu khó chịu đi theo phía sau anh ta, lòng như lửa đốt cô hận không thể nhìn thấy Dạ Âu Thần ngay lúc này.
Lang An mang theo cô quẹo trái quẹo phải, sau đó mở một cửa phòng, kết quả trong phòng trống không, không có một bóng người.
"Xem ra cậu chủ Dạ đã rời đi!"
Thẩm Cửu nhìn căn phòng trống rỗng, cắn môi dưới của mình: "Liệu có thể anh ấy đi đến bãi đỗ xe không? Đưa tôi đi đến bãi đỗ xe?"
"Được, nhanh lên!"
Lang An lại đưa Thẩm Cửu chạy về phía bãi đỗ xe, dù sau thì chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ cố gắng đưa Thẩm Cửu đến trước mặt Dạ Âu Thần. Tối hôm nay biểu cảm ôn hòa của Dạ Âu Thần thật sự rất không bình thường, nếu như mợ hai không xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta luôn có một dự cảm vô cùng bất thường.
Chẳng qua là lúc hai người chạy đến bãi đỗ xe, vừa vặn thấy có một chiếc xe đang lái ra ngoài, khi Lang An vẫn còn đang ngẩn người, thì thấy bóng lưng của Thẩm Cửu đột nhiên đuổi theo chiếc xe kia.
"Sao vậy mợ chủ?"
Lang An hỏi xong câu này mới chú ý đến chiếc xe kia là của Dạ Âu Thần, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, cũng vội vàng đuổi theo chiếc xe, một bên hô to: "Cậu chủ Dạ!"
Nhưng mà tốc độ của xe rất nhanh, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, hai người bọn họ cho dù có chạy gãy chân cũng không đuổi kịp.
Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng mình giống như có ngàn con kiến đang gặm cắn, cho nên cô vẫn luôn cô gắng chạy về phía trước, hy vọng có thể đuổi kịp xe của Dạ Âu Thần, trong lòng cũng hy vọng xe của Dạ Âu Thần có thể dừng lại.
Nhưng mà không có, chiếc xe kia cách cô càng ngày càng xa, xa đến nỗi tầm mắt của cô cũng không đuổi kịp được.
Cuối cùng-
"A!"
Thẩm Cửu không cẩn thận vấp vào váy của mình, cả người nặng nề ngã về phía trước, rầm một tiếng ngã ở trên mặt đất lạnh như băng.
"Mợ chủ!" Lang An chạy nhanh, nhưng dù sao tốc độ cũng không so bằng với tốc độ của xe, hơn nữa anh ta còn nghe được tiếng kêu đau của Thẩm Cửu, không thể làm gì khác hơn là dừng lại sau đó quay người chạy đến trước mặt Thẩm Cửu: "Mợ chủ, cô không sao chứ?"
"Đau." Thẩm Cửu ngã trên mặt đất, ngã có thể đau, nhưng lúc cô ngã xuống còn nhớ đến chuyện mình đang mang thai, vội vàng đưa tay che bụng của mình.
Đầu gối và cánh tay bị trầy, đau muốn chết.
Sắc mặt của Thẩm Cửu vốn tái nhợt, lúc này lại còn đau đớn, sắc mặt gần như là trong suốt.
Cô đau đến nỗi nằm luôn ở trên mặt đất lạnh như băng, che bụng của mình.
Có lúc cô cảm thấy thật vui vì mình chưa có mang thai được bao lâu, nếu không cứ luôn lăn qua lăn lại như vậy, mà đứa bé trong bụng của cô lại không bị sao, thật là thần kỳ.
Cô nên nói là cô may mắn, lần nào cũng không có tổn thương chỗ yếu, hay là nói đứa bé trong bụng có sức sống ngoan cường?
"Mợ chủ?" Lang An ngồi chổm xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của cô mới phát hiện trên người cô lại có rất nhiều vết thương, không chỉ là những vết thương vừa nãy ngã xuống tạo thành, mà còn có những vết thương khác, ở trên cánh tay, trên đùi, trên cổ, khóe miệng đều có cả.
Mặc dù không nhiều, nhưng mà ở trên làn da trắng nõn của cô ấy lại có màu đỏ như máu vậy, nhìn thấy mà giật cả mình.
"Đây là thế nào vậy mợ chủ? Đây là gặp chút chuyện mà cô nói sao..."
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, đưa tay về phía Lang An: "Kéo tôi lên."
Lang An vội vàng đỡ cô lên, sau khi Thẩm Cửu ngồi dậy thì hít sâu mấy lần, để ý rằng ngoại trừ mấy vết thương ngoài da bị đau, bụng của cô cũng không bị sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy chiếc xe kia đâu nữa.
"Có lẽ là cậu chủ Dạ đã trở về biệt thự."
"Ừ, đuổi không kịp, chúng ta cũng trở về thôi."
Thẩm Cửu ngẩng đầu yếu ớt nhìn Lang An: "Phiền anh đưa tôi về được không?"
Lang An sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đây là điều đương nhiên, bây giờ tôi sẽ đưa mợ chủ về."
Lang An đỡ cô đứng dậy, hơi do dự: "Nhưng mà những vết thương trên người mợ chủ... Không thì đến bệnh viện xử lý trước? Sau đó sẽ quay về biệt thự Hải Giang?"
"Không!" Thẩm Cửu lắc đầu, cô dùng sức căn môi dưới của mình: "Chuyện này đừng để ý, chúng ta quay về biệt thự Hải Giang trước đi, tôi sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng rồi mới xem xét vết thương."
"Vậy... thôi được."
Sau khi ngồi lên xe, Thẩm Cửu phát hiện đầu gối của mình chảy máu, chiếc váy màu bạc dính máu, có ảo giác như là hoa mai nở rộ trên nền tuyết vậy, cô cúi đầu nhìn vết thương và không nói gì rất lâu, sau đó mới đưa tay lau vết máu trên vết thương.
Lang An nhìn thấy vậy, nhanh chóng lấy khăn giấy luôn mang theo đưa cho cô.
"Mợ chủ đừng dùng tay, sẽ có vi khuẩn đó, trước hết cô cứ dùng khăn giấy lau qua đi, sau khi đến biệt thự tôi sẽ gọi bác sĩ đến cho cô."
"Cảm ơn."
Thẩm Cửu nhận khăn giấy, sau đó lau chùi vết máu.
Lang An có rất nhiều lời muốn hỏi Thẩm Cửu, muốn hỏi cô cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao trên người cô lại có nhiều vết thương như vậy? Tại sao cô lại để cho mình nhếch nhác như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà lời đến miệng, anh ta lại không nói được một câu nào.
Giống như là sau khi hỏi xong, lại chẳng khác nào lấy dao đâm vào vết thương của cô vậy.
Ai, hy vọng khi cậu chủ Dạ có thể tha thứ cho những việc mà mợ chủ đã làm khi nhìn thấy những vết thương này.