Nhìn thấy gương mặt khóc nức nở của cô ta, mặt cũng sưng cả lên rồi, với lại vừa rồi còn bị Đoan Mộc Ngạo Thiên đá cho một cái trung một bên mặt sưng vù lên, khóe miệng còn có chút máu tươi.
Xem ra, thật sự rất là vô cùng chật vậy.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm đủ mười giây, Đoan Mộc Trạch đáy mắt lóe lên một tia không nhịn được, anh ta nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài một tiếng: “Buông tay.”
Đoan Mộc Tuyết: “…
Anh…
Anh hai?? Anh hai không thương Tiểu Tuyết nữa sao?”
Đoan Mộc Trạch bất lực: “Em buông ra trước đã.”
Đoan Mộc Tuyết quật cường lắc đầu, không những không buông ra ngược lại còn dùng sức ôm chặt hơn, đây là hy vọng cuối cùng của cô ta, nếu như cô ta buông lỏng ra, vậy thì cô ta thật sự sẽ bị đuổi đi.
Cô ta không muốn buông ra, Đoan Mộc Trạch cũng không còn cách nào, chỉ có thể xoay đầu nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên.
“Ông nội.”
Đoan Mộc Ngạo Thiên hừ lạnh lùng, tràn đầy lệ khí nói: “Trạch, nếu như cháu muốn cầu xin giúp cho nó, thì không cần nói nữa, ông đã có quyết định rồi, không có đứa cháu gái này!”
Đoan Mộc Trạch: “Nhưng mà ông nội…”
“Nếu như cháu nói thêm một lời, thì cháu cùng nó cút khỏi nhà họ Đoan Mộc luôn đi, Đoan Mộc Ngạo Thiên tôi không có hai đứa cháu như các cháu, sau này ông chết hai đứa cũng không cần đưa tang ông đâu.”
Noi xong, Đoan Mộc Ngạo Thiên trực tiếp thẳng lưng xoay người đi lên lầu, bóng lưng khi ông ta rời đi cũng rất là nghiêm túc.
“Ông nội…”
Đoan Mộc Tuyết gọi ông ta một cách xét tim xe phổi. nhưng ông ta từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn cô ta dù chỉ là một ánh mắt.
Cho đến sau khi người đã đi khỏi, Đoan Mộc Tuyết cuối cùng cũng khóc thật to.
Cũng không biết là qua bao lâu, trong phòng khách vang lên tiếng của Đoan MỘc Trạch.
“Đừng có khóc nữa, ông nội đang rất tức giận, thời gian này em hãy tạm thời đừng ở trong nhà nữa.”
Nghe thế, trên mặt Đoan Mộc Tuyệt thoáng qua ngạc nhiên, cô ta ngây ngẩn ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh hai, ông nội ông ấy thật sự không cần em nữa hả? Sau này em phải làm sao? Anh hai anh giúp Tiểu Tuyết cầu xin đi được không anh?”
“Vừa rồi em cũng đã thấy rồi đó, khoảng thời gian này đi cầu xin chính là tự đi tìm đường chết.”
Đoan Mộc Trạch nhàn nhạt nói.
“Vậy chẳng lẽ không cầu xin được ạ? Chẳng lẽ em thật sự phải rời khỏi nhà họ Đoan Mộc sao ạ?”
Đoan Mộc Tuyết sợ hãi kêu lên.
Trước đây anh đã khuyên em như thế nào? Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì?”
Đoan Mộc Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gọi người đến: “Em hãy đi ra ngoài tránh mặt một thời gian đi, qua một thời gian khi ông nội nguôi ngoai rồi, anh lại đi cầu xin giúp em.”
Chuyện đến bước này, Đoan Mộc Tuyết chỉ có thể đồng ý thôi.
Liên tiếp mấy ngày không đến công ty, Hàn Minh Thư mỗi ngày đều ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Sau khi Tống An biết được chỗ ở của cô, mỗi ngày cũng thường xuyên đi đến đó tìm cô, giúp cô kiểm tra sức khỏe, xác định đứa bé trong bụng ôn định rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hàn Minh Thư cũng từ trong miệng của Tống An biết được những việc làm của Đoan Mộc Tuyết.
Nghe nói chuyện cô ta bỏ thuốc nhà họ Đoan Mộc cũng đã biết rồi, sau đó bị dẫn về nhà, ông nội của cô ta trực tiếp cắt đứt quan hệ ông cháu với cô ta, sau đó còn bị đuổi khỏi nhà họ Đoan Mộc.
Sau đó Đoan Mộc Tuyết liền bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu.
Có thế nào cũng là thân thích, tức giận một thời gian, đợi qua một thời gian hết giận rồi, đến lúc đó cũng sẽ như bình thường nên làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
Tống An nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể nuốt nổi cục tức này.
“Cháu nói xem một đứa con gái, tại sao tâm tư lại xấu xa thành như vậy chứ? Cầu yêu không được, lại còn dùng gian kế, dì thật sự không dám tin đây là con gái của một gia tộc lớn dạy dỗ ra.”
Nghĩ rồi nghĩ, Tống An nắm chặt quả đấm lại: “Luôn cảm thấy là dì lúc đó nên dọn dẹp nó luôn, thông báo cho người nhà của cô ta để làm gì chứ? Đến cuối cùng vẫn là bảo che chở còn nhỏ đó.”
Hàn Minh Thư nhìn bộ dạng tức giận của bà ta, nhịn không được khẽ cười: “Dì nhỏ, dì đừng tức giận nữa, nhà họ Đoan Mộc đã mất hết thể diện rồi, nếu không thì cũng sẽ không tức giận đến như vậy, thật sự đuổi người khác ra khỏi nhà.”
Tống An trừng mắt nhìn cô: “Cháu một chút cũng không giận sao?”
Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Cháu đương nhiên là giận rồi.”
Tống An: “…