Sau hai giây, con người đen nhánh của anh dừng trên mặt cô, rất tức giận hỏi: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư lười để ý anh, cất điện thoại sau đó bế Giá Đỗ Nhỏ lên, tự nựng cắm của Giá Đỗ Nhỏ, lực của tay cô rất nhẹ, Giá Đỗ Nhỏ bị cô chọc cứ cười khanh khách.
Dạ Âu Thần thấy vậy, liền lần nữa bước tới, ai biết được Hàn Minh Thư nhìn thấy anh qua đây, trực tiếp ôm Giá Đỗ Nhỏ quay người ra ngoài.
Để lại anh một mình đứng tại chỗ, đầy nghi vấn. Lẽ nào, hôm nay anh họp về muộn rồi? Vì vậy cô ấy mới giận anh? Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần rảo bước đôi chân dài đuổi theo.
Hàn Minh Thư ôm Giá Đỗ Nhỏ lượn quanh biệt thự Hải Giang, đi dạo khắp nơi, dọc đường Giá Đỗ Nhỏ mở mắt lạ lẫm nhìn xung quanh, sau đó lại ngây ngô cười khúc khích.
“Tiểu tổ tông, đừng cười như vậy nữa.”
Hàn Minh Thư bỏ tay nhéo hai má nhỏ mềm mại của con bé.Ngón trỏ chạm chạm chóp mũi màu hồng của cô bé nhỏ: “Tiếp tục cười như vậy, mẹ sẽ cho là mẹ đã sinh ra một đứa nhỏ ngốc đấy.”
“Khi khì khì khì…” Giá Đỗ Nhỏ nghe không hiểu cô đang nói gì nhưng động tác của Hàn Minh Thư lại một lần nữa khiến con bé cười.
“Ôi.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể thở dài.
Chuyện gì thế này, luôn cảm thấy chỉ số IQ của Giá Đỗ Nhỏ không cao bằng Đậu Nành, có điều cô vẫn yêu không rời ra được.
Bế đứa con gái này lên, chính là thân thể mềm mại hơn so với con trai, thật dễ thương.
Hàn Minh Thư cúi đầu, hôn lên mũi của Giá Đỗ Nhỏ, cuối cùng kéo áo của con bé cẩn thận: “Chúng ta đi chỗ khác chơi, hôm nay không đếm xỉa đến người ba xấu xa đó của con” Lời vừa dứt, sau lưng liền truyền tới một âm thanh không biết làm sao.
“Sao anh lại là một người ba xấu xa rồi?”
Hàn Minh Thư dừng lại một lát, quay đầu nhìn đẳng sau một cái.
Không biết lúc nào, Dạ Mạc Thậm đã đứng đẳng sau cô rồi, Hàn Minh Thư có chút không nói nên lời, anh đây là bám theo mình cả đoạn đường rồi sao? Hàn Minh Thư không vui nhìn anh một cái, không muốn trả lời anh, bế Giá Đỗ Nhỏ đi tiếp. Dạ Âu Thần thấy vậy, mắt có hơi nheo lại, một bước nhanh chóng cản đường của cô, đặt cô vào trong lòng anh: “Sao thế? Từ lúc anh về liền nổi giận,là anh làm em không vui sao?”
Nổi giận? Hàn Minh Thư trừng to mắt: “Ai nổi giận chứ?”
Cô chỉ là không nói chuyện với anh ấy mà thôi, sao lại coi là nổi giận rồi?
“Vậy trước tiên em nói cho anh biết làm sao thế, có phải anh về muộn rồi không? Hửm?”
Dạ Âu Thần định chìa tay nhéo má của cô, lại bị Hàn Minh Thư tránh ra: “Anh đừng chạm vào em.”
Giọng nói của cô có chút lạnh nhạt, trên mặt cũng không có ấm áp, dường như là thật sự tức giận rồi.
Nhìn thấy thái độ này của cô, biểu cảm trên gương mặt của Dạ Âu Thần cũng trở nên nghiêm túc.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tại sao anh chỉ là đi họp, trở về cô vợ nhỏ của anh liền giận anh rồi? Không cho ôm không cho hôn, còn không cho chạm… “Không có gì.”
Hàn Minh Thư cũng ý thức được phản ứng của bản thân có chút quá khích, nói thế nào đó cũng là chuyện quá khứ rồi, cô lật lại chuyện cũ cũng chẳng thú vị, chỉ là nhớ lại trong lòng có chút khó chịu.
“Em chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện, em chỉ muốn ở bên cạnh Giá Đỗ Nhỏ một lát, anh đi làm việc của anh đi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư bỏ lại anh một mình đi.
Dạ Âu Thần đứng yên, suy nghĩ rất lâu, không thể hiểu được, sao đột nhiên thái độ của cô ấy với mình lạnh nhạt như vậy? Anh không hề về phòng sách, mà cứ theo sau Hàn Minh Thư.
Trên đường thấy cư xử của cô bình thường, cả đường vui vẻ với Giá Đỗ Nhỏ, dường như không có chỗ nào không vừa ý, vậy tại sao? Anh không hiểu nổi, nhưng Hàn Minh Thư lại tạm thời không muốn để ý anh, anh chỉ có thể đi theo.
Mãi đến cuối cùng, Dạ Âu Thần không nhịn được nữa, trực tiến lên bể lấy Giá Đỗ Nhỏ đang ở trong ngực cô.