"Tớ đi cùng cậu, tớ sợ bên ngoài không an toàn."
Hàn Minh Thư liếc nhìn đồng hồ: "Hiện vẫn còn sớm, chắc không sao đâu, hơn nữa siêu thị ngay dưới tầng, cậu ở đây chờ tớ là được."
Tiểu Nhan nghĩ một chút, nói: "Vậy cậu về sớm một chút nhé."
"Ừ."
Sau khi Hàn Minh Thư ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Tiểu Nhan, xung quanh trở nên yên tĩnh, cô nhìn thoáng qua màn cửa bị gió thổi lên, bỗng được kìm được rùng mình một cái.
Sớm biết vậy cô nên đi cùng Minh Thư rồi, một mình trong phòng này cảm thấy hết sức kỳ quái.
Hàn Minh Thư đi thang máy đến thẳng siêu thị của chung cư, sau khi đi qua cửa chung cư, hiện trường ban ngày phát hiện án đã bị vây lại không có người nào để cho người ta tới gần.
Nghĩ đến nơi đó buổi sáng mới có người chết, Hàn Minh Thư đã cảm thấy có chút dọa người, nên chân bước nhanh hơn mấy lần.
Sau khi đến siêu thị, trước tiên cô mua muối cho Tiểu Nhan, sau đó lại mua một số vật dụng thiết yếu, sau đó trực tiếp đi tính tiền, nghĩ nhanh về nhà chút.
Nhưng mà không nghĩ tới lúc đi vào ít người, lúc đi ra lại sắp thành hàng dài.
Hàn Minh Thư cúi đầu liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện lúc này đã là giờ cao điểm.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ đành phải theo mọi người xếp hàng, sau khi thanh toán xong rời khỏi siêu thị thì trời bên ngoài đã tối hẳn.
Hàn Minh Thư mang theo đồ vật, đành phải tăng tốc bước chân.
Bởi vì trời tối, nên khi đến cửa chung cư, xa xa đã nhìn thấy chỗ hiện trường phát hiện án buổi sáng le lói ánh đèn, nhìn có vẻ âm trầm kinh khủng.
Dù có là người to gan, gặp phải loại chuyện này thì trong lòng vẫn sẽ dao động, chứ đừng nói là người như Hàn Minh Thư.
Thế là khi đi qua chỗ xảy ra vụ án, Hàn Minh Thư bất giác bước nhanh hơn mấy lần, sau khi đi xa rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi định quay đầu nhìn chỗ xảy ra vụ án một chút, cô chợt nhìn thấy phía sau mình có thêm một cái bóng.
Hô hấp Hàn Minh Thư cứng lại, sắc mặt lập tức tái đi, động tác định quay đầu đột nhiên ngừng lại.
Cô hít sâu một hơi bước chậm lại, bởi chỗ này còn chưa tới chỗ tối, nên cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số điện thoại di động của Tiểu Nhan.
Mắt thấy phía trước chính là chỗ tối, nhưng Tiểu Nhan vẫn không hề nghe điện thoại của cô, Hàn Minh Thư gấp đến độ không còn suy nghĩ được gì nữa, cô tắt cuộc gọi với Tiểu Nhan, sau đó vô thức bấm số điện thoại di động mấy năm nay cô luôn khắc ghi trong lòng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Phía sau chợt có tiếng gì đó vang lên, cùng lúc đó, điện thoại cô gọi cũng kết nối.
Ngay khi nghe được điện thoại kết nối, Hàn Minh Thư lập tức không kìm được phát ra âm thanh kêu cứu.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, cô thấy cái bóng phía sau đang lao về phía cô, cô bị dọa muốn thét lên nhưng miệng đã bị che lại, sau đó cả người bị kéo vào chỗ tối om bên cạnh.
"Ư!" Hàn Minh Thư trừng to mắt, cảm giác tay chân mình đều bị người ta khống chế, hoảng sợ đến mức tim sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô dùng sức giãy dụa, thậm chí hé miệng cắn bàn tay của đối phương.
"Ừm..." Đối phương bị cô cắn một cái, kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn không thu bàn tay lại, mà thấp giọng khiển trách: "Là anh!"
Âm thanh vừa trầm thấp vừa khàn khàn vang lên trong bóng tối tăng thêm vẻ thần bí, lại mang theo chút tức giận sau khi bị cắn.
Hàn Minh Thư dừng lại, tiếng nói quen thuộc này là...
Một giây sau, hốc mắt của cô nóng lên, nước mắt suýt nữa thì rơi ra.
Nhưng cô nhanh chóng kìm lại được, hơn nữa, may mà hiện tại bọn họ trốn ở nơi âm u hẻo lánh, cho nên đối phương căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Trong bóng tối…
Hàn Minh Thư nắm trong tay điện thoại di động, biểu hiện trên màn hình rất rõ ràng, là tên của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần một tay ôm chặt cô, một tay khác ở trước mặt cô đưa điện thoại di động đặt tới bên tai, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp như âm thanh đàn Cello chảy xuôi trong tim.
Anh dường như cố ý, nói với điện thoại.
Giọng nói trầm thấp nam tính lập tức vang lên rõ ràng từ điện thoại của Hàn Minh Thư, sau đó lồng vào âm thanh hiện thực của anh.
"Tìm anh sao, bây giờ anh đang ở trước mặt em."
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, một giây sau cô tức giận tới mức đánh điện thoại di động về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần nắm chặt tay cô, cười trầm: "Nếu đập vỡ điện thoại rồi, lần sau làm sao gọi điện thoại cho anh chứ, hả?"
Nghe vậy, Hàn Minh Thư càng tức, lúc này anh lại còn có tâm tình trêu chọc cô.
Cô dùng sức rút tay mình trở về, gắt gao trừng mắt với anh, dù bây giờ cô cảm thấy trong bóng tối anh sẽ không nhìn thấy cảm xúc của mình, nhưng cô vẫn muốn biểu đạt ra.
Cô đã cho là mình bị theo dõi, bởi vì chuyện xảy ra hai ngày nay khiến cô cảm thấy rất thấp thỏm, vừa rồi khi phát hiện có người đi theo mình, cô đã thật hoảng hốt.
Bằng không, cũng sẽ không ở thời điểm hoảng hốt nhất mà vô thức gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần.
Vậy cũng coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác... cảnh này còn để Dạ Âu Thần cho nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, tất cả cảm xúc bối rối, phẫn nộ, thương tâm, mất mặt, đều hoàn toàn dâng lên.
"Anh thần kinh à, anh đi theo sau tôi làm gì? Anh có biết như vậy rất dọa người hay không, sẽ dọa người ta chết khiếp đấy? Đồ khốn nhà anh, có phải anh có bệnh hay không? Có phải anh bị bệnh hay không?"
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Minh Thư thậm chí tức giận tới mức đấm liên tiếp vào ngực anh.
Dạ Âu Thần đứng ở đó như bức tượng đá, mặc nắm đấm của cô rơi trên lồng ngực mình, không hề lên tiếng.
Mà Hàn Minh Thư mắng một hồi, âm thanh đã mang chút nghẹn ngào.
Thấy Hàn Minh Thư như vậy, trong lòng Dạ Âu Thần khó chịu như bị đâm, anh chịu được cô đánh, nhưng sau khi nghe thấy sự nghẹn ngào trong âm thanh của cô, anh không kìm được đưa tay nắm lấy hai nắm tay của cô.
Hàn Minh Thư ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, Dạ Âu Thần thấy được nước mắt lóng lánh trong mắt cô.
Anh cảm thấy trái tim đau nhức, Dạ Âu Thần dùng sức kéo cô vào trong ngực của mình.
Hàn Minh Thư không hề phòng bị, cứ như vậy bị kéo vào lồng ngực ấm áp của đối phương, khi cô hoàn hồn lại thì hai tay Dạ Âu Thần đã cố định bên hông cô.
Trong bóng đêm loại ấm áp này giống hệt ánh nắng.
Vừa rồi, trong nháy mắt đó, cô thật đã bị dọa sợ.
Cô cắn môi dưới, nước mắt dần dần tràn qua hốc mắt, cô cũng không nhịn được nữa.
"Anh xin lỗi."
Giọng nam khàn khàn mang theo tiếng đập nơi lồng ngực truyền vào tai cô, giống như thông qua tiếp xúc thân thể làm trái tim cô rung động.
"Anh sẽ bảo vệ em an toàn."
Anh thấp giọng nói.
Hàn Minh Thư không đáp lời, chỉ lệ rơi đầy mặt.
Mà Dạ Âu Thần vẫn tiếp tục nói chuyện.
"Anh không biết... khi em hoảng hốt chạy bừa người em nghĩ tới đầu tiên lại là anh."
Lời này khiến Hàn Minh Thư bừng tỉnh, có lẽ cô không cẩn thận đã ở trước mặt anh bại lộ cái gì, sắc mặt cô biến đổi, đưa tay muốn đẩy Dạ Âu Thần ra.
Nhưng Dạ Âu Thần đã đè sau gáy cô: "Đừng nhúc nhích."
"Buông tôi ra... ưm."
Miệng của cô đã bị người che lại, Dạ Âu Thần thấp giọng nói: "Có người đến."