Vì vậy, tối nay khi cậu Dạ đến tiệm mì của con gái ông ấy, Tiêu Túc làm trợ lý đi theo cũng là chuyện bình thường, nếu đã đến đây rồi thì mua quà tặng cũng là điều hợp lý nên cha Chu cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi món quà được trao, ba Chu nhanh chóng chào Tiêu Túc và mời cậu ta ngồi xuống.
Đối mặt với cha mẹ của Tiểu Nhan thì Tiêu Túc cũng không được tự nhiên, có chút không thể buông lỏng bản thân, ngồi trước mặt họ cũng rất gò bó.
“Trợ lý Tiêu, tiểu tổng giám đốc Dạ làm việc ở đây thì tổng giám đốc Dạ sẽ tức giận sao?”
Ngay khi Tiêu Túc vừa ngồi xuống thì cha Chu đã hạ giọng cẩn thận hỏi.
Hết cách rồi, ông ấy thực sự không thể đoán ra được tâm tình của tổng giám đốc Dạ, và cho dù không hiểu thì ông ấy cũng không dám hỏi thẳng. Nhưng mà với trợ lý Tiêu thì lại khác, cậu ta dễ nói chuyện hơn.
Quả nhiên, sau khi nghe ông ấy hỏi thì Tiêu Túc đã mở miệng giải thích cho ông ấy một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
“Giám đốc Chu đừng lo lắng, Đậu Nành và Tiểu Nhan đã ở bên nhau nhiều năm rồi, hơn nữa mối quan hệ của họ cũng rất tốt, cậu Dạ sẽ không tức giận.”
Cậu Dạ nào dám tức giận, mợ còn đang ở đó. Đừng nói là tức giận, vừa nãy khi anh nói thêm một câu, liền bị mợ chế phục, sau đó còn phá lệ mà lên tiếng giải thích.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc nhìn thấy chuyện này.
Cha Chu nghe vậy thì gật đầu nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười nói: “Tốt rồi, quá tốt rồi, tôi cứ sợ làm mất lòng tổng giám đốc Dạ.”
“Các người nói chuyện đi, con vào trong trước.”
Thấy Tiêu Túc và cha mình nói chuyện hợp như vậy thì Tiểu Nhan cũng không đứng ở đó nữa, đi thẳng vào trong mà La Tuệ Mỹ cũng đứng dậy.
“Nhan Nhan để mẹ giúp con. Tiêu Túc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tiểu Nhan và sững sờ trong giây lát.
Đáng lẽ cậu ta không nên đến, sau khi nghe cô ấy nói những điều đó thì cậu ta hẳn là nên tránh xa cô ấy ít nhất một thời gian, nhưng mà… nghe thấy tên cô ấy thì Tiêu Túc vẫn không tự chủ được, nên đã mua một món quà rồi tặng rồi đi qua đây thôi.
Cậu ta cũng không biết mình đang làm gì hoặc liệu cậu ta có làm đúng…
Nhưng Tiêu Túc biết rằng mình nên làm điều gì đó, nếu không thì thực sự sẽ không còn hy vọng. Cha Chu ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Túc đang ngày người nhìn vào chỗ nào đó, nhìn lại thì phát hiện đó là hướng con gái mình đã biến mất. Ông chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, cảm giác như mình đã phát hiện ra điều gì đó.
“Chị Tiểu Nhan Sau khi Tiểu Nhan bước vào thì hai người giúp việc mà cô ấy thuê đã chào hỏi cô ấy một tiếng.
“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục bận rộn việc của mình đi.”
Nói xong, bản thân cô ấy cũng bắt đầu bận rộn, La Tuệ Mỹ lúc này mới nghiêng người về phía cô ấy và thì thầm: “Bạn của con, rất hạnh phúc.”
“A?”
Câu nói đột ngột này khiến Tiểu Nhan không hiểu ra sao và cũng không hiểu mẹ mình đang nói về cái gì. . truyện kiếm hiệp hay
“Mẹ? Ý của mẹ là gì?”
“Mẹ đang nói về cô bạn Minh Thư của con đó.”
“Cô ấy bị sao vậy?”
“Không có gì, mẹ chỉ đang cảm thán thôi, con bé đã cưới đúng người rồi.” La Tuệ Mỹ đứng ở bên cạnh Tiểu Nhan, nghiêm túc nói: “Mẹ thường nghe cha con nói, tổng giám đốc Dạ đó là người có tính cách không dễ trêu vào. Mẹ thấy người đàn ông đó lớn lên đẹp trai lại còn giàu có nhưng lại bị bạn của con ăn sạch sành sanh. Con nghĩ xem như vậy thì có hạnh phúc hay không?”
Tiểu Nhan sững sờ, hóa ra là đang nói Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư bây giờ trông rất vui vẻ, nhưng trước đây cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy biết hết tất cả những chuyện mà cô và cậu Dạ đã trải qua trước đây, chuyện đó cũng rất đau lòng.
Nhưng mà Tiểu Nhan cũng không định nói với La Tuệ Mỹ biết những chuyện đó nên cô ấy chỉ gật đầu phụ họa. “Vâng, quả thực rất hạnh phúc.”