Uất Trì Thần chỉ cảm thấy lồng ngực mình chấn động, không nói thêm được lời nào nữa cả.
Dạ Âu Thần và người phụ nữ đó thực sự đã có con với nhau rồi à? Hơn nữa còn lớn đến như vậy rồi sao?
Hàn Minh Thư cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng nói với Đậu Nành: “Đậu Nành à, ông ấy là ông ngoại của ba con đó.”
Cô không dám nói thẳng ra rằng Uất Trì Thần là ông cố của cậu bé, lỡ như Uất Trì Thần không muốn thì sao? Nghe cô nói thế sẽ cảm thấy không vui thì sao đây? Nên cô dứt khoát chỉ nói về mối quan hệ giữa ông ta với Dạ Âu Thần.
Còn việc Uất Trì Thần có muốn nhận đứa cháu cố này hay không, điều đó đối với Hàn Minh Thư mà nói cũng không có quan trọng cho lắm.
“Ông ngoại của ba?”
Đậu Nành chớp chớp mắt, khuôn mặt đơn thuần nhìn sang Uất Trì Thần: “Mẹ ơi, vậy thì Đậu Nành phải gọi là ông cố đúng không ạ?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, chầm chậm nhìn sang phía Uất Trì Thần.
Chỉ thấy trong đôi mắt của Uất Trì Thần tràn đầy vẻ kích động, từng bước từng bước đi qua đó, ông ta kích động đến mức nói năng lộn xộn lên hết.
“Đúng thế…là ông cố, cháu…cháu…”
Ông ta chỉ có thể nói một chữ “cháu”, cứ “cháu” như thế cả buổi, Đậu Nành đột nhiên đưa tay về phía ông ta.
Uất Trì Thần sững sờ đứng ngay tại chỗ trong chốc lát.
“Đây, đây là…”
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần vô cảm, giọng điệu lạnh lùng nói.
“Có ý muốn ông ôm đấy.”
Nhất thời Uất Trì Thần không kịp phản ứng lại ngay.
Ông ta thực sự không ngờ rằng hai người bọn họ lại có một đứa con lớn như thế này, hơn nữa…đứa trẻ này lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà lại muốn ông ta bế rồi.
“Ơ?”
Đậu Nành nhìn thấy ông ta cứ lần lữa không có phản ứng, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên buồn phiền, sau khi nhìn Uất Trì Thần một cái lại nhìn sang Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, ông cố không thích con sao? Cho nên mới không muốn ôm con…”
Hàn Minh Thư: “…”
Cậu nhóc nhỏ này, vậy mà lại có thể ném cái vấn đề khó giải đó sang cho cô.
Tình cảnh của bản thân vốn đã rất khó xử rồi, chuyện này bảo cô phải trả lời như thế nào đây? Nều nói là không thích thì sẽ làm mất lòng người ta, còn nếu mà nói là thích thì cũng không được…
Tên nhóc xấu xa này, không biết đi hỏi ba của mình à?
Một bên mắng người ba xấu xa của cậu bé, nhưng cũng không biết ném cái vấn đề này lại để làm khó anh.
Vào lúc Hàn Minh Thư đang thầm oán trách trong lòng những việc này, thì giọng nói Uất Trì Thần run rẩy vang lên.
“Không, không phải…ông cố…làm sao mà có thể ghét cháu được cơ chứ?”
Uất Trì Thần cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh trở lại, không dễ dàng gì mới nói được một câu hoàn chỉnh với Đậu Nành, đồng thời Uất Trì Thần cũng đưa tay về phía Đậu Nành.
“Nào, lại đây ông cố bế.”
Đậu Nành chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta mà không di chuyển.
Bàn tay của Uất Trì Thần đứng sững lại giữa không trung, thấy Đậu Nành cứ nhìn mình chằm chằm, ông ta đột nhiên có hơi căng thẳng: “Có phải con tức giận vì những chuyện vừa rồi đúng không? Ban nãy ông cố không phải cố ý đâu, ông cố…”
Ông ta còn chưa kịp nót dứt lời thì Đậu Nành bất ngờ giang tay ra lao về phía ông ta, Uất Trì Thần nhanh chóng đỡ lấy cậu bé, rồi ôm cậu bé vào lòng.
Mặc dù ông ta đã lớn tuổi rồi, chân đi lại không được thuận tiện như những người trẻ tuổi nữa, cho nên thường ngày đều chống gậy, nhưng những việc nhẹ nhàng như đứng và bế Đậu Nành thì ông ta vẫn có thể làm được.
Sau khi ôm chặt lấy Đậu Nành vào lòng, Uất Trì Thần cảm thấy tần số nhịp tim của ông ta đập càng lúc càng nhanh, bàn tay ôm lấy cậu bé tuy rằng đã già nua nhưng vẫn rất cứng cáp, cho dù Uất Trì Thần rất cố gắng để che giấu đi nhưng đôi tay của ông ta vẫn có hơi run rẩy.
Cậu nhóc nhỏ trong vòng tay của ông ta …
Là……
Cháu cố trai.
Của ông ta……