Thông thường những chuyện này trong dạ tiệc cũng là bình thường, nhưng đối với Dạ Âu Thần mà nói, rõ ràng người bên trong cố ý nhắm vào anh.
Dẫu sao Hàn Đông không thích Dạ Âu Thần.
Lang An nghe được tin tức này nên đã sắp xếp mọi việc cho Dạ Âu Thần.
Mặt nạ là vật làm tin, đã có người đợi ở cửa ra vào từ lâu, chỉ chờ Dạ Âu Thần xuống xe, sẽ có người sắp xếp cho anh đi vào ngay lập tức.
‘Về phần quan hệ, tiên bạc luôn có thể giải quyết tất cả.
“Cậu Dạ, vậy tôi sẽ không đi cùng cậu nữa” Lang An liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài, quét mắt khóa chặt người nào đó, hiếm khi nói câu nịnh nọt: “Tối nay chúc cậu Dạ tốc chiến tốc thắng, sớm giành lại được mợ hai.”
Nghe được cách xưng hô mợ hai, Dạ Âu Thần có một loại ảo giác đã lâu.
Dạ Âu Thần vừa xuống xe, không biết là vì khí tức của mình hay gì đó, một đám người liền nhìn về phía anh, mặt nạ trên mặt hiện lên tia sáng chói mắt dưới ánh đèn.
“Ai, ai kia? Sao lại đeo mặt nạ đến dự tiệc?”
“Không đúng, đâu có nghe nói hôm nay là dạ tiệc mặt nạ? Hay là chúng ta đã bỏ sót tin tức gì?”
“Bỏ qua vụ có phải dạ tiệc mặt nạ hay không thì anh ấy rất đẹp trai… Dù là chiều cao hay tỷ lệ cơ thể, đều vô cùng xuất sắc.
Gào khóc, mặc dù anh ấy đang đeo mặt nạ, nhưng tôi thấy… đôi môi mỏng đó chỉ cần mím nhẹ cũng khiến tôi rơi vào bể tình”
“Anh ấy là ai vậy? Có ai trong số các cô biết không? Tôi rất muốn biết anh ấy đã có bạn gái chưa”
“Dù sao cũng là người đến dự tiệc. Chúng ta cứ vào tìm cơ hội làm quen sau.”
Sau khi thương lượng xong, một vài cô gái vui vẻ đưa ra quyết định.
Mặt nạ là tín vật, vừa xuống xe liền có người chào hỏi, Lang An không giải thích thân phận của anh với đối phương, nên lúc này đối phương đang bầy ra thái độ vô cùng vui vẻ.
“Người anh em, ở đây, tôi chờ anh được một lúc rồi, đi thôi”
Nói xong, anh ta bước tới, định đặt tay lên lưng Dạ Âu Thần.
Nhưng bàn tay vừa đưa ra được nửa đường đã bị khí lạnh từ người Dạ Âu Thần doạ sợ, sau đó tay anh ta vô thức thu lại.
Dù đeo mặt nạ nhưng đôi mắt của Dạ Âu Thần vẫn sâu thảm như một con dã thú nằm im trong đêm, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng và cường thế.
Một người đàn ông như vậy……
Người đàn ông đến đón Dạ Âu Thần nhất thời hơi mất bình tĩnh, nhìn bóng dáng và khí chất của người trước mặt, làm sao anh ta có cảm giác có chút giống với Dạ tổng mà anh ta đã nhìn thấy trước đây?
Nhưng nếu đó là Dạ tổng, tại sao cần phải mua thư mời để vào dự tiệc?
“Còn không đi?”
Trong lúc anh ta đang cân nhắc tự hỏi, giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần đã vô tình gọi lại, người đàn ông kịp thời phản ứng, lập tức gật đầu: “Đi đi, tôi đi cùng anh”
Anh ta đưa Dạ Âu Thần đến cổng, sau đó đưa thư mời cho đối phương để kiểm tra.
Mấy người ở cửa vì nghe theo chỉ thị của Hàn Đông, cực kỳ nghiêm khắc với việc kiểm tra hôm nay, nhưng cũng không biết nguyên do, chỉ cho là Hàn Đông sợ người lạ thừa dịp chui vào nên cho dù kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng không thể biết hết mặt mọi người.
Vì vậy, khi nhìn thấy Dạ Âu Thần, họ chỉ ngạc nhiên vì anh đang đeo mặt nạ.
Người đàn ông giải thích với anh ta: “Bạn tôi thích chơi trò bí ẩn, bình thường tham gia tiệc đều như vậy, nhanh lên chút, tôi đã đợi anh ấy lâu lắm rồi, các cậu hẳn đã nhìn thấy”
“Hơn nữa chúng tôi có thư mời. Nếu không cho chúng tôi vào, tôi sẽ kiện mấy cậu lên cậu Hàn”
Người đàn ông khéo miệng vừa mềm vừa cứng chẳng mấy chốc đã dẫn Dạ Âu Thần đi qua.
Sau khi bước vào, người đàn ông vui vẻ nói đích anh đến bữa tiệc này…”
“Như vậy coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ? Nhưng… Tôi rất tò mò, mục “Điều không nên hỏi thì tốt hơn hết là đừng hỏi” Ánh mắt sắc bén đảo qua, người đàn ông sợ tới mức không dám nhúc nhích, một lúc sau, anh ta vô lực nói: “Đúng đúng, tôi hiểu…”
Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt, không để ý tới anh ta mà tự mình rời đi.
Người đàn ông vội vã đi theo, bước chân của Dạ Âu Thần dừng lại.
“Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, không cần đi theo tôi” Anh lạnh lùng nói.
Người đàn ông sững sờ một lúc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, vâng.”
Sau đó anh ta không còn cách nào khác, quay người nhanh chóng rời đi, hoà vào trong đám đông rồi mới ngoảnh lại, phát hiện bóng người đứng đó đã biến mất.
Đi nhanh như vậy… Mà, người đàn ông này đến bữa tiệc tối nay làm gì vậy?
Mua thư mời, mời anh ta, đến cùng… còn đeo mặt nạ.
Chẳng lẽ tối nay có kịch hay để xem?
Người đàn ông sờ cằm, đột nhiên rất mong đợi.
Đôi chân thẳng tắp của Dạ Âu Thần đi trên những tấm thảm trên mặt đất, ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống càng làm cho vẻ ngoài đeo mặt nạ của anh trở nên điển trai hơn, những người làm gặp anh trên đường đều bất giác nhìn anh, nhìn hết lần này đến lần khác.
Dạ Âu Thần đang bỏ thời gian để làm quen với hoàn cảnh ở đây, hơn nữa bữa tiệc có quá nhiều người, không khí ngột ngạt, nên anh ra ngoài để hít thở.
Cuối cùng cũng tìm được một nơi giống như một cái sân, những thứ trưng bày trong sân rất đẹp và thanh tĩnh, sân cũng rất lớn.
Có một vài chiếc ghế đan bäng mây, một vườn hoa, và thậm chí có cả một nơi để xích đu.
Hừ.
Dạ Âu Thần kéo cà vạt trên bộ vest, đôi môi mỏng bất giác nhếch lên.
Không ngờ, thường thức của Hàn Đông khá độc đáo.
Còn một lúc nữa bữa tiệc mới bắt đầu, Dạ Âu Thần chọn một cái ghế rồi ngồi xuống.
Người tới tham dự dạ tiệc không ít, trong sân còn có những người khác, Dạ Âu Thần cách bọn họ rất xa, thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện của họ anh còn nghe thấy âm thanh của trẻ con, Dạ Âu Thần vô thức lắng nghe.
“Các anh chị, mẹ em nói, không được để người khác tùy tiện chụp ảnh, nếu không em có thể kiện các người tội xâm phạm quyền riêng tư đó.”
Đứa trẻ được bao quanh bởi đám đông, trên môi mang nụ cười, đôi mắt như hai hạt thủy tinh đen, trông rất ngây thơ và vô hại, khi nói chuyện cũng rất hiền lành, vừa nghe đã biết là một cậu bé ngoan.
Nhưng những gì cậu bé nói có lực sát thương rất lớn.
Một trong những người đang cầm điện thoại chụp ảnh nghe thấy lời cậu bé nói, lặng lẽ cất điện thoại đi.
Nhưng có người chưa chịu bỏ cuộc, cầm điện thoại hướng về phía cậu bé chụp mấy tấm, vài tiếng tách tách vang lên.
Sau khi chụp xong, người kia còn vui vẻ nhìn cậu bé chảm chằm: “Em đổi tư thế để chị chụp tấm khác được không?”
Nụ cười trên mặt bé Đậu Nành dần tắt, cậu bé nhẹ nhàng nói: “Chị, xin chị xoá ảnh của em đi”
“Ai nha, không phải chỉ chụp hai bức ảnh thôi sao? Một đứa bé như em thì quyền riêng tư cái gì? Huống chỉ, chị đây nguyện ý chụp ảnh cho em, là vinh hạnh của em đấy chứ?” Nhìn qua người kia giống chỉ chừng 20 tuổi, nói chuyện giống như không có giáo dục.
“Chụp một tấm nữa thôi, nhanh lên chút.”
Những người xung quanh nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, cũng lần lượt rút điện thoại ra, hướng về phía bé Đậu Nành tách tách mấy cái.
“Không phải cậu bé đã yêu cầu các người xóa ảnh sao?”