Nói xong những lời này, Thẩm Cửu cũng không quan tâm đến trên mặt của Dạ Âu Thần có biểu cảm gì, cô chỉ cảm thấy sau khi mình nói những lời này ra, tảng đá lớn vẫn luôn đặt ở trong lòng của cô thế mà đã biến mất rồi.
Có lẽ là trong lòng của cô cũng muốn ly hôn.
Dù sao thì hai người không thể tin tưởng lẫn nhau cứ luôn luôn ở cùng một chỗ thì sẽ nghi kỵ lẫn nhau, quãng đời còn lại cũng sẽ không hạnh phúc.
Chia tay chính là kết quả tốt nhất cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên một lần nữa, cắn môi nói: “Đến ủy ban nhân dân đi, Dạ Âu Thần, làm thủ tục xong xuôi, tôi sẽ không dây dưa với anh nữa.”
Vừa ngẩng đầu lên, Thẩm Cửu ngạc nhiên phát hiện chẳng biết là Dạ Âu Thần đã đến trước mặt cô từ lúc nào, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm của cô.
“Xử lý thủ tục li hôn à?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô gần ngay trước mắt, lúc ngón tay của anh bóp lấy cái cằm của cô, gần như còn có thể sờ vào lớp son phấn ở phía trên.
Xúc cảm của son phấn làm Dạ Âu Thần không vui cau lông mày lại, trước kia lúc chạm vào gương mặt của cô đều có thể chạm vào gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, mượt mà giống như là nước, nhưng mà bây giờ… Sờ vào đều là son phấn.
Cái này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, đang yên đang lành sao tự nhiên lại làm mình thành như thế nào?
“Đúng.” Sự dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay của anh để cho Thẩm Cửu sửng sốt một hồi, nhưng mà rất nhanh cô kịp phản ứng lại, đưa tay giữ chặt cánh tay áo của Dạ Âu Thần, sau đó hơi dùng sức một chút chậm rãi kéo tay của anh ra, nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ là làm anh thất vọng rồi, sợ là cuộc họp ngày hôm nay của anh không thể tiến hành được, hiện tại đi xử lý thủ tục ly hôn luôn đi.”
“Muốn đá tôi ra không kịp chờ đợi như vậy luôn đó à? Sớm cao bay xa chạy với tình nhân của em?”
Dạ Âu Thần châm chọc câu lên khóe môi, sự lạnh lùng nơi đáy mắt lại càng băng lãnh hơn nữa.
Cô không đáp lời, Dạ Âu Thần liền nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, Lang An nhắc nhở: “Cậu Dạ, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Muốn làm thủ tục thì cũng có thể, nhưng mà hiện tại tôi không có thời gian, em ra ngoài chờ đi.”
Nói xong, Dạ Âu Thần lăn bánh xe lăn đi ra bên ngoài.
Thẩm Cửu không nghĩ ngợi gì xoay người lại đuổi kịp anh: “Đại khái là phải đợi bao lâu, dù sao cũng phải có một thời hạn chứ?”
“Ồ, mấy ngày không đi làm đã quên mất cuộc họp của tập đoàn Dạ thị phải kéo dài trong thời gian bao lâu? Hay là nói em muốn vào đó để thể nghiệm một lần rồi em mới có thể nhớ lại?”
Nghe nói vậy, bước chân của Thẩm Cửu lập tức đứng nguyên tại chỗ.
Cuộc họp này vừa mới mở, ít nhất cũng phải chờ hai tiếng đồng hồ, cô suy nghĩ: “Chờ đến lúc sau khi anh họp xong thì chúng ta sẽ xử lý thủ tục ly hôn có đúng không?”
Anh không đáp lời lại, thân thể vẫn nhẹ nhàng di chuyển ra bên ngoài như cũ.
“Vậy được rồi, tôi đến phòng nghỉ chờ anh hai tiếng.”
Sau đó, Thẩm Cửu trực tiếp đi về phía phòng nghỉ, cũng không để ý đến Dạ Âu Thần có đồng ý hay là không. Nhìn thấy bước chân của cô vội vàng, bóng dáng mảnh mai lập tức biến mất trong tầm mắt của mình, Dạ Âu Thần nhíu lại lông mày.
Người phụ nữ này… Mới không gặp nhau có mấy ngày, sao cảm thấy giống như biến thành một người khác vậy chứ.
“Cậu Dạ, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” Lang An bước lên nhắc nhở.
“Biết rồi.” Dạ Âu Thần không kiên nhẫn lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn anh ta một cái
…
Trong phòng nghỉ.
Thẩm Cửu chờ đợi một mình.
Bởi vì Dạ Âu Thần không có thư ký, Lang An lại muốn đi đến phòng họp cho nên cô ở lại trong phòng nghĩ cả nửa ngày cũng không có người nào đến quan tâm cô. May mắn là Thẩm Cửu rất quen thuộc nơi này, dù sao thì cuộc họp ít nhất kéo dài từ hai tiếng đồng hồ trở lên, cô dứt khoát đứng dậy đi đến phòng giải khát pha cho mình một ly trà nóng uống một chút, sau đó lại xem tạp chí.
Chỉ là chờ đợi một tiếng đồng hồ đã đủ để cho người ta chờ đến nỗi trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chứ đừng nói chi là hai tiếng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Cửu cảm thấy mình lãng phí thời gian đã đủ nhiều rồi, nhưng mà nhìn trên điện thoại di động lại phát hiện chỉ mới qua có nửa tiếng đồng hồ.
Còn có một tiếng rưỡi nữa…
Thẩm Cửu xoa xoa hai mắt, nhìn cái ghế sofa ở phía đối diện, nếu không thì nằm ngủ ở đây một lát cũng được ha.
Dù sao thì hôm nay cô dậy sớm lắm, bây giờ có chút buồn ngủ.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Thẩm Cửu liền dựa ở trên ghế sofa, trong tay ôm lấy túi xách của mình, nhắm mắt lại dựa ở nơi đó nghỉ ngơi.
Rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, thời gian ngủ quả nhiên tốt hơn.
Đợi đến lúc cô mở mắt ra thì phát hiện thời gian hai tiếng đã đến rồi.
Thẩm Cửu mừng rỡ đứng dậy, không ngờ là thời gian vừa lúc, bây giờ cô đi tìm Dạ Âu Thần.
Vừa mới đi vào phòng nghỉ, đúng lúc gặp phải Lang An đang đi vào, Thẩm Cửu trực tiếp đón anh ta.
“Lang An, Dạ Âu Thần đâu rồi? Anh ta họp xong rồi chưa vậy?”
Lang An vốn dĩ đến đây tìm cô, nhưng mà lúc này nhìn thấy cô thì lại có vẻ hơi xấu hổ, gãi gãi đầu rồi gật đầu nói: “Họp xong rồi, nhưng mà…”
“Vậy tôi đi tìm anh ta.”
“Mợ chủ chờ một lát.”
Lang An nắm chặt góc áo của cô, một sức lực kéo cô trở về.
Thẩm Cửu quay đầu lại, biểu cảm không hiểu nhìn anh ta.
“Sao vậy?”
“Cậu Dạ… Đã họp xong rồi, nhưng mà lúc nãy anh ấy vừa mới đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài, ra ngoài là có ý gì hả?”
Lang An xoắn xuýt cả nửa ngày rồi mới nói: “Lúc mà cậu Dạ họp xong thì nhận được một cuộc điện thoại, hiện tại cậu ấy có chuyện cần phải làm, cho nên…”
“Cho nên anh ta bỏ lại tôi ở đây đó à?”
Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hóa ra là đến tình trạng như thế này rồi mà anh ta… Vẫn cũng không đặt mình vào mắt như thường, không hề tôn trọng cô một chút nào.
“Mợ chủ… Cậu Dạ không phải là muốn bỏ lại cô đâu, chỉ là lúc nãy đột ngột xảy ra tình huống, cậu Dạ cũng không ngờ đến.”
“Chuyện gì quan trọng như vậy?” Thẩm Cửu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Ánh mắt của Lang An có chút né tránh: “Cái này…”
“Quan trọng đến nỗi mà ngay cả cơ hội thoát khỏi tôi tốt như vậy cũng muốn từ bỏ?” Thẩm Cửu tự giễu một câu, sau đó nói: “Anh đưa địa chỉ cho tôi đi, tự tôi đi tìm anh ta, tôi cũng muốn xem xem lúc nào anh ta đến ủy ban nhân dân để xử lý thủ tục ly hôn với tôi.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Lang An lập tức thay đổi, ngăn cản cô rồi nói: “Mợ chủ, nếu không thì ngày hôm nay mợ chủ lại ở đây thêm một lát nữa đi, hoặc là hôm nay tôi sẽ đưa mợ chủ về trước, chờ thêm mấy ngày nữa…”
“Không cần đâu, Lang An, anh cũng nghe rồi đó, tôi với anh ta sắp xử lý thủ tục ly hôn rồi, sau này tôi cũng không tiếp tục là mợ chủ của nhà họ Dạ nữa, anh đừng có gọi tôi là mợ chủ, xưng hô như thế này nếu mà để người khác nghe thấy thì sẽ châm biếm tôi đó.”
“Mợ chủ… Nói như thế nào thì hiện tại cô với cậu Dạ vẫn chưa ly hôn, hơn nữa hai người có thể ly hôn với nhau hay không thì cũng khó nói…”
“Anh đừng giải thích thay cho anh ta nữa, cho dù hiện tại anh ta có không đồng ý ly hôn thì tôi cũng phải ly hôn. Thật đó Lang An, sau này… Anh cứ gọi tên tôi là được rồi, tôi tên là Thẩm Cửu, nếu như anh cảm thấy không muốn gọi tên tôi thì anh cũng có thể gọi tôi là này cũng được… Nói tóm lại không cho phép gọi tôi là mợ chủ.”
Lang An: “Mợ chủ…”
“Còn gọi nữa?”
“Được rồi, vậy tôi không gọi.”
“Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đi tìm anh ta.”
“Cậu Dạ thật sự có chuyện phải đi ra ngoài, nếu không thì cô trở về trước đi?”