Anh như không nghe thấy lời của cô, động tác không hề dừng lại.
Cô rối loạn, vội vươn tay đè lại bàn tay đang cử động lung tung của anh: “Đừng cởi nút của tôi lung tung!”
Trong làn hơi nước mờ mịt, Dạ Âu Thần thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ bừng, xấu hổ nơi đáy mắt ngày càng rõ ràng, anh không nhịn được cong môi: “Không cởi nút thì làm sao tắm?”. Được copy tại trumtruye И. v n
Mặt cô đỏ như sắp chảy máu, nhịn xuống kích động muốn đẩy anh ra, vươn tay bảo vệ nút áo sơ mi của mình: “Đừng vậy mà anh, tha cho tôi.”
“Em xấu hổ gì chứ?” Cô càng kháng cự, anh lại càng muốn dựa sát vào cô, áo sơ mi của hai người đã bị nước nóng xối ướt, anh vừa dùng sức liền khiến cô nằm sấp lên người mình.
Thẩm Cửu hoảng loạn kêu thẳng tên anh: “Dạ Âu Thần!”
“Ừa.” Anh đáp một tiếng, bàn tay vươn vào áo sơ mi của cô.
“Anh đừng quên, người dẫn lửa thiêu thân rồi không thể dập tắt là chính anh!”
Nghe vậy, động tác của anh cứng ngắc, ngay cả nụ cười nơi khóe môi cũng cứng đờ theo, giây lát sau anh mới chậm rãi buông ra cầm giữ với cô.
Đúng vậy, dẫn lửa thiêu thân rồi nhưng lại phải để ý tới thân thể cô, cho nên không thể đụng vào cô.
Vậy anh tội tình gì mà ở đây tắm uyên ương với cô chứ?
Nghĩ vậy, Dạ Âu Thần cười khổ: “Nói cũng phải, vậy em tắm trước đi, tắm xong rồi ra.”
ô ta, sau đó bưng ly canh giải cảm uống.
Chu Vân thích cô rồi, mặc dù cô là mợ chủ nhưng lại không ra vẻ chút nào, cặp đôi Dạ Âu Thần và cô cũng không giống với các quý phu nhân, cô chủ cậu chủ của các gia đình hào môn khác, bọn họ đều cảm thấy mình có tiền cho nên tự cảm thấy mình thượng đẳng hơn người khác, trước giờ không xem những người làm như họ ra gì, không làm tốt một việc nhỏ liền bị mắng chửi.
ới họ mà nói giống như một thiên thần.
“Mợ chủ uống xong thì nghỉ ngơi sớm chút, tôi đi trước.”
“Ừa.”
Đợi người đi rồi, Thẩm Cửu mới tiếp tục sấy khô tóc mình, lúc cô sấy xong chuẩn bị nghỉ ngơi thì Dạ Âu Thần lại vẫn chưa quay về, cô chỉ đành đến phòng cách vách xem thử, vẫn còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tên này đến bây giờ vẫn chưa tắm xong sao?
Thẩm Cửu cũng lười đợi anh, lại thêm cô vô cùng buồn ngủ, thế là bèn quay về phòng mình nằm xuống ngủ.
Lúc cô ngủ mơ màng thì cảm thấy vị trí bên cạnh lõm xuống, sau đó một thân thể hơi lạnh áp tới, ôm chặt hông cô, trong ổ chăn rất ấm áp, làn khí lạnh đó khiến cô bất giác co ro, thân thể vô thức muốn tránh khỏi thân thể tràn đầy hơi lạnh phía sau.
Người phía sau khẽ sững sờ, nằm chốc lát trong ổ chăn, đợi nhiệt độ trên cơ thể ấm lên mới áp tới ôm cô.
Lần này, Thẩm Cửu không trốn nữa.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Cửu tỉnh lại thì phát hiện điện thoại của mình yên lặng nằm trên tủ đầu giường, trên bàn còn có mảnh giấy Dạ Âu Thần để lại cho cô, dặn cô nhớ ăn sáng.
Trong lòng cô ấm áp, xem ra anh đã bằng lòng để cô giao lưu với bên ngoài rồi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, lúc ăn sáng, Chu Vân nói chuyện với cô, cô phát hiện mấy người Chu Vân sắc mặt đều không tốt lắm, không có tinh thần gì.
“Mọi người làm sao vậy?” Cô nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Chu Vân trả lời: “Tối qua chúng tôi tìm mợ chủ rất lâu, sau đó đều bị dọa sợ, quay về mất ngủ, cho nên nhìn có vẻ tinh thần không tốt lắm.”
Thẩm Cửu cau mày: “Tìm tôi rất lâu? Tôi không phải luôn ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Mợ chủ không biết sao?” Chu Vân nói chuyện xảy ra tối qua cho cô biết, cô nghe xong thì bừng tỉnh ngộ.
Chẳng trách tối qua lúc Dạ Âu Thần tìm thấy cô thì trực tiếp kéo cô vào lòng ôm thật chặt, sau đó còn nói những lời kỳ quái, thì ra...trong đó lại có một phen quanh co như vậy.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu liếc nhìn điện thoại đặt trên bàn.
Cho nên trước tối qua Dạ Âu Thần luôn lo lắng mình sẽ trốn khỏi nơi này, cho nên trước giờ không bằng lòng trả điện thoại cho mình, sau khi biết được tâm tư của mình anh mới trả điện thoại cho mình sao?