Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Cửu nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Âu Thần: "Anh đừng tin anh ta, lời anh ta nói đều không phải là sự thật, anh ta chỉ muốn cứu công ty của mình mà thôi!"

"Được." Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, cười lạnh nói: "Vậy cô thử nói một chút, cô làm chuyện gì có lỗi với tôi."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu lạnh đi mấy phần, chẳng lẽ Dạ Âu Thần lại... Cứ như vậy tin người kia?

Trong mắt Lâm Tuấn nhiều hơn mấy phần đắc ý, cũng không để ý tới trong mắt Dạ Âu Thần dần dần trở nên khát máu, hưng phấn mở miệng nói: "Lần trước tôi đưa vợ tôi đi bệnh viện khám nhìn thấy Thẩm Cửu cũng đi bệnh viện, sau đó tôi tiến lên nói chuyện với cô ta, sau đó lại có một người đàn ông đi ra nói chuyện với cô ta, hơn nữa nhìn hai người bọn họ còn rất thân mật với nhau, nhìn qua chính là thông đồng với nhau. Tổng giám đốc Dạ, trước kia lúc người phụ nữ này còn ở bên cạnh tôi trước khi cưới đã không còn trong trắng nữa, nói không chừng là thấy ngài ngồi xe lăn không có năng lực trên phương diện kia nên đã ra ngoài thông đồng với người đàn ông khác cắm sừng cho ngài rồi!"

Lâm Tuấn nói rất đắc ý, giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, ánh mắt kia vô cùng hung ác, hoàn toàn không cảm nhận được sau khi anh ta nói lời kia xong, khí tức trên người Dạ Âu Thần bỗng nhiên trở nên lạnh xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Tổng giám đốc Dạ, lời tôi nói đều là thật, Thẩm Cửu chính là một dâm phụ chính cống, cô ta không hề biết xấu hổ!"

Thẩm Cửu đứng ở bên cạnh: "..."


Cô thật sự là đang sợ ngây người.

Cô còn cho rằng Lâm Tuấn sẽ nói ra chuyện mình chưa từng ở chung phòng với cô, nhưng không ngờ anh ta lại bôi đen cô không còn trong trắng nữa.

Vừa tức giận đồng thời Thẩm Cửu còn cảm thấy trước kia mình đúng thật là bị mù mắt rồi, thế mà lại coi trọng loại đàn ông này, giờ phút này cảm tình với anh ta đã biến thành số âm hơn nữa giá trị chán ghét cũng không ngừng tăng lên. Mặt khác, Thẩm Cửu cũng thở dài một hơi.

Cô chỉ sợ Dạ Âu Thần sẽ nghi ngờ chuyện đứa bé.

"Thật sao?" Dạ Âu Thần nhếch môi lên, nụ cười mang theo vài phần xấu xa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu: "Cô ta thật sự là một dâm phụ sao?"

Lâm Tuấn gật đầu: "Đúng vậy Tổng giám đốc Dạ! Cô ta chính là một dâm phụ, nếu không ngài xem tại sao tôi lại không cần cô ta nữa chứ?"

"Hả, cho nên ý của anh là... Vợ của Dạ Âu Thần tôi là một dâm phụ à?"

Lâm Tuấn tiếp tục gật đầu: "Đúng, đúng là như vậy..."

Nói đến đây, Lâm Tuấn bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng: "Không phải không phải Tổng giám đốc Dạ, ý của tôi không phải là như vậy, ý của tôi là ngài đừng để bị lừa! Thẩm Cửu cô ta không phải là cô gái tốt, Tổng giám đốc Dạ nên bỏ người phụ nữ như vậy đi tìm người tốt hơn."

"Vừa rồi anh còn nói... Tôi không có năng lực trong chuyện kia?" Dạ Âu Thần giống như là không nghe thấy lời giải thích của anh ta.

Lâm Tuấn hoàn toàn đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Dạ, tôi..."

"Anh là ai mà lại không biết sống chết như vậy, lại còn dám đến trước mặt Cậu Dạ của chúng tôi nói anh ấy không có khả năng? Tôi thấy anh chán sống rồi đúng không?"

Thẩm Cửu ở một bên cũng không ngờ chuyện này lại phát triển thành như vậy, ngơ ngác đứng im tại chỗ, khó hiểu nhìn Dạ Âu Thần một chút.

"Tổng giám đốc Dạ, tôi tuyệt đối không có ý kia, tôi chỉ là... Chỉ là..."

"Không phải anh vừa nói như vậy sao?" Dạ Âu Thần khát máu cười một tiếng: "Thì ra anh cố ý chạy đến Dạ thị chính là để nói cho tôi cái này? Một chút ý nghĩa cũng không có, Lang An."

"Có!" Lang An đi đến trước mặt Lâm Tuấn: "Cút đi nhanh lên, Cậu Dạ của chúng tôi không muốn gặp lại anh, mặt khác công ty kia của anh cũng đừng nghĩ tới chuyện vực lại được, nếu như sau này còn để cho Cậu Dạ của chúng tôi nhìn thấy anh quấy rối mợ hai nhà chúng tôi thì sẽ không bỏ qua cho anh đơn giản như lần này đâu."

Lâm Tuấn không cam tâm, còn muốn tiếp tục cầu xin, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy toàn thân Dạ Âu Thần tản ra lãnh ý, quanh người giống như có một tầng sương đen bao phủ, anh ta không còn dám nói nhiều nữa mà chỉ có thể gật đầu nói phải, sau đó đứng lên nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi anh ta rời đi rồi, Thẩm Cửu vẫn còn đứng im tại chỗ, Dạ Âu Thần khiển trách một câu: "Còn không mau tới đây."

Nghe vậy, Thẩm Cửu vô thức nhìn anh: "Anh..."

Sao anh ta lại có thái độ như vậy? Chẳng lẽ anh ta không hề tin lời Lâm Tuấn sao?

"Không đến đây là vì muốn đi cùng anh ta à?" Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh xuống, Thẩm Cửu kịp phản ứng lại vội vàng bước nhanh đến, Lang An tự giác đứng ở một bên, mặc cho cô đẩy anh đi.

"Đây chính là người đàn ông mà cô liều chết cũng muốn giữ lại đứa bé của anh ta đấy à, vì tiền đồ của mình mà không tiếc bôi đen cô, Thẩm Cửu, ánh mắt của cô thật sự là quá kém đấy."

Thẩm Cửu: "..."

Cô cười khổ: "Anh gọi tôi tới đây là để nói móc tôi đấy à?"

"Cô còn oan ức cái gì?" Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm đi mấy phần: "Người đàn ông kia nhục mạ cô như vậy, cô còn giữ con của anh ta lại làm cái gì?"

Thẩm Cửu: "Anh có thể đừng nhắc tới chuyện đứa bé được không? Nó vô tội mà!"

"Vô tội?" Dạ Âu Thần bảo Thẩm Cửu dừng lại, Thẩm Cửu không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đứng im tại chỗ: "Đứa bé vô tội, vậy cô cũng vô tội à? Chuyện Dạ Y Viễn chuyển đi nơi khác tôi đã biết rồi."

Nghe vậy, động tác trên tay của Thẩm Cửu cũng dừng lại một chút, cô nhìn vào sau gáy Dạ Âu Thần: "Thì biết tính sao? Chuyện này cũng không phải do tôi bảo anh ta làm như vậy."

"Hai lần kết hôn, không thể không nói cô quả thật là có thủ đoạn, ngay cả anh cả mà cũng có thể nắm trong lòng bàn tay."

Thẩm Cửu bất động đứng đấy, cũng không buồn đẩy anh đi.

"Tiếp tục đẩy đi." Dạ Âu Thần lại lạnh lùng nói: "Sau này mỗi ngày tan làm cô đều phải cùng về nhà họ Dạ với tôi."

Thẩm Cửu trừng to mắt: "Cái gì? Cùng về với anh? Không phải anh cũng muốn để cho tôi cùng đi làm luôn với anh đấy chứ?"

"Có vấn đề gì sao? Cô và tôi vốn là vợ chồng, cùng đi làm về thì có làm sao?"

"Đương nhiên là có, chúng ta không làm cùng bộ phận, hơn nữa trước kia tôi đều ngồi xe buýt tới, chúng ta vẫn nên làm theo trước đây đi."

"À." Dạ Âu Thần liếc cô: "Cô cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội câu dẫn anh cả à? Bắt đầu từ ngày mai cô tới làm ở phòng làm việc của tôi."

"Anh nói cái gì?" Thẩm Cửu khó tin trừng to mắt, bảo cô tới chỗ anh làm?

"Làm trợ lý như lúc đầu."

Thẩm Cửu cứ ngơ ngác nhìn anh một lát như vậy, sau đó cô nở một nụ cười lạnh: "Dạ Âu Thần, có phải anh cảm thấy đùa nghịch tôi rất vui đúng không? Anh nói đổi tôi đi nơi khác thì đổi đi nơi khác, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi làm ở bộ phận này rất tốt, chức vị bên cạnh hai anh em các người, chỗ nào tôi cũng sẽ không đi!"

Nói xong cô quay người đi, không ngờ Dạ Âu Thần lại giữ cổ tay của cô lại: "Cô có thể không tới chỗ Dạ Y Viễn, nhưng chỗ của tôi cô không có quyền từ chối, lên xe."

"Tôi không lên!" Thẩm Cửu dùng sức giãy dụa, ý đồ rút tay mình trở về nhưng sức lực của Dạ Âu Thần quá lớn, tay anh giống như cái kìm gắt gao siết chặt tay cô lại, khiến cô không thể động đậy.

Thẩm Cửu cuống đến độ mặt cũng đỏ lên vì tức: "Dạ Âu Thần, anh thả tôi ra, tôi hoàn toàn không đồng ý với các người, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi mình ở chỗ nào tôi cũng không có sao?"


"Bắt đầu từ giây phút cô gả vào nhà họ Dạ đã chú định cả đời này cô chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi." Trên tay Dạ Âu Thần dùng sức một cái khiến Thẩm Cửu ngã vào trong ngực của anh, một cái tay khác của anh cũng thuận thế giữ chặt lấy eo của cô.


Bọn họ còn đang ở cổng công ty, một màn này bị những nhân viên khác nhìn thấy.


Thẩm Cửu bị dọa cho phát sợ, dùng sức đẩy anh ra: "Mau buông tôi ra."


"Cô còn đầy nữa thì có tin tôi hôn cô ngay ở chỗ này hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK