Anh ta muốn chết để được ở bên vợ, nhưng mà đồng thời anh ta cũng trân trọng cuộc sống của mình.
Chỉ vì mạng sống của anh ta là do vợ của anh ta cứu về.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lâm Hứa Chính cũng đứng lên theo.
“Được rồi, đi thôi. Hiếm khi chủ tịch Hàn của chúng ta làm tài xế cho tôi, sau này đi đầu tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, cậu không được từ chối đâu đó.”
Trong lòng Lâm Hứa Chính đã tính toán xong xuôi.
Sắc mặt Hàn Thanh âm trầm đi ra ngoài mở cửa.
Cả hai cùng nhau vào thang máy rồi đi xuống xe của mình. Người lái xe đã đợi Hàn Thanh sẵn ở dưới lầu.
“Tổng giám đốc Hàn.”
“Anh lái xe cho tôi về trước đi, lát nữa hãy đến đón tôi.”
“Được, tổng giám đốc Hàn.
Người lái xe nhanh chóng rời đi sau khi nhận được lệnh của Hàn Thanh, Lâm Hứa Chỉnh lấy ra chìa khóa giao cho Hàn Thanh, hai người cùng nhau lên xe.
“Đi thôi, dẫn tôi đi xem cô gái nhỏ kia đi.”
Vừa lên xe thì Lâm Hứa Chính đã trực tiếp ngã người vào ghế phụ lái, trông anh ta đã say như chết nhưng anh ta lại rất tỉnh táo nói những gì mình muốn.
Hàn Thanh dừng mọi động tác khởi động xe, sau đó nghiêng người nhìn Lâm Hứa Chính.
Lâm Hứa Chính cũng quay sang nhìn anh ta mà mỉm cười.
“Sao hả? Không dám đi sao?”
Hàn Thanh mím môi mỏng, cằm căng lên, sắc mặt ngày càng lạnh.
“Cái người đàn ông già như cậu mà còn sợ đi nhìn một cô gái nhỏ sao? Hàn Thanh, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, sao không biết cậu còn có một mặt ngại ngùng như vậy?”
Lâm Hứa Chính cười nhạo.
Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên lạnh lùng dưới ánh đèn xe mờ nhạt.
“Tôi sẽ trả lại ân tình mà tôi đã nợ cậu, nhưng đây không phải là lý do để cậu cứ trêu chọc tôi, Lâm Hửa Chính, cho dù muốn trêu đùa thì cũng nên có mức độ “A? Đây là tức giận sao?” Lâm Hứa Chính bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thật sự rất đáng sợ, nhưng mà đời này của Lâm Hứa Chính tôi có thể nhìn thấy bạn mình như thế này một lần thì cũng coi như là may mắn. Cậu nói xem nếu tôi nói với cô ấy rằng cậu đã nhờ tôi làm chuyện đó thì cô ấy sẽ nghĩ gì?”
Trong xe có một khoảng im lặng kéo dài. Lâm Hứa Chính có vẻ muón đối đầu với Hàn Thanh đến cùng, cố ý nói rất nặng, tựa như muốn ép buộc Hàn Thanh.
Một lúc lâu sau, Hàn Thanh lấy di động ra bắt đầu muốn gọi điện thoại.
Lâm Hứa Chính nheo mắt lại: “Cậu làm sao vậy?”
“Gọi lái xe cho cậu.
Lâm Hứa Chính giật mình, bật cười: “Đến mức đó sao? Tôi chỉ giỡn thôi, sao cậu trông giống như bị giẫm phải chân đau thế?” Hàn Thanh mặc kệ anh ta, điện thoại đã hiện lên cuộc gọi, Lâm Hứa Chính có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy điều này, anh ta vươn tay đè giao diện màn hình.
“Không làm rộn nữa được chưa? Đầu tôi hơi đau, cậu mau lái sẽ đưa tôi trở về đi.”
Hàn Thanh quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen lấy trong veo.
“Nhớ rằng ân tình của cậu vẫn còn nợ tôi còn chưa trả lại. Lần sau tôi sẽ tìm cơ hội để cho cậu trả lại.” Lâm Hứa Chính nói xong thì thu tay lại dựa vào trên ghế ngồi nhắm mắt lại, trông rất mệt mỏi.
Hàn Thanh nhìn thấy bạn mình thực sự khó chịu như vậy nên cũng không tính toán nữa, cất điện thoại rồi lái xe đi.
Khi hoàng hôn buông xuống thì sắc trời dần dần tối, đã đến giờ cơm tối nên trong tiệm mì càng đông khách.