“Ông già xấu xa này, tại sao lúc lái xe lại bất cẩn vậy chứ? Đã lớn tuổi rồi mà còn gặp tai nạn xe, để người ngoài biết người ta cười chết mất.”
Vừa nói, Tiểu Nhan vừa rơi nước mắt. Mẹ Tiểu Nhan thấy vậy cũng không kìm được nước mắt, một bên gạt lệ một bên vỗ vai Tiểu Nhan: “Nha đầu chết tiệt này, ba con đã vào phòng bệnh mà con còn mắng ông ấy lão già xấu xa, con đúng là không có lương tâm mà con bé hư đốn này”
“Huhuhu…’ Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Khoảng hơn mười giây sau, mẹ Tiểu Nhan vừa lau nước mắt, vừa quát kêu Tiểu Nhan ngừng lại: “Được rồi, trong bệnh viện cấm ồn ào, chúng ta khóc to như vậy sẽ quấy rầy đến ba con, muốn khóc thì về nhà khóc, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ luôn: Nói xong còn đẩy Tiểu Nhan ra, dáng vẻ như vô cùng ghét bỏ cô.
Tiểu Nhan: “…”
Mẹ ruột!
Sau khi Tiểu Nhan cùng mẹ trở về nhà, lúc đứng trước cửa, mẹ Tiểu Nhan vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa nói với cô: “Mặc dù mấy năm nay con không về nhà, nhưng căn phòng nhỏ của con vấn luôn có người quét dọn, mới dọn dẹp trước khi ba con nằm viện, con cứ chuyển về đây ở đi, quần áo vẫn như trước kia, tuy rằng đã qua năm năm, nhưng mẹ thấy cô nhóc chết tiệt nhà con vẫn gầy giống như trước kia, chắc là có thể mặc vưa.
“Răng rắc!” Cửa mở ra, Tiểu Nhan theo mẹ vào nhà, nhìn những đồ đạc quen thuộc trong nhà, nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi/trào ra, khi cô còn chưa kịp rơi giọt nước mắt nào thì mẹ cô đã quay lại đánh vào đầu cô một cái: “Nhanh đi tắm rửa đi, cởi giày ra, hôm nay mẹ mới lau sàn”
Nước mắt sắp trào ra lại vì bị mẹ đánh mà trở ngược lại vào trong, vẻ mặt Tiểu Nhan buồn bực bước vào phòng tắm.
“Quần áo đâu? Muốn ở trần hả?”
Tiểu Nhan: “…Mẹ, cái dạng này của con mẹ sẽ cho con vào phòng lấy quần áo sao?”
“Đúng thật là như vậy.”
Tiểu Nhan im lặng không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương, lại bị dọa đến sững người, đột ngột lùi lại mấy bước, nét mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương.
Đây là…
cô sao?
Sao cô lại trở nên như thế này?
Tiểu Nhan nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đôi môi tái nhợt, tay run rẩy xoa gò má mình.
Đầu tóc thì rối như ổ quạ, đôi mắt sưng phù, môi khô đến tróc da, làn da xỉn màu xám xịt, giống như một người đàn bà vừa xuống núi.
Không không, phụ nữ từ trên núi xuống rất xinh đẹp, dù sao cũng là nơi có đất lành nước trong.
Đâu giống như cô, xấu không chịu được, thật là buồn cười.
Với dáng vẻ này của cô, Hàn Thanh sao có thể thích cô được chứ?
Cô ở đây xót thương cho mình, nhưng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Hàn Thanh không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không vì cô mà đau lòng, cuộc sống của cô càng ngày càng tệ, ra đường thì bị người khác xem như người quái gở mà tránh xa, ngay cả mẹ cô cũng ghét bỏ mùi hôi trên người cô.
Cuộc sống của cô đã thành cái dạng này, cô có lo lắng/sốt ruột không?
Dạo gần đây cô không thường soi gương, bây giờ nhìn nhìn vì một người đàn ông mà biến thành bộ dạng này, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô đi theo Minh Thư lâu như thế, khi Minh Thư cùng Dạ Âu Thần xa nhau, cũng có đau khổ một thời gian, nhưng cô ấy cũng không có biến thành dáng vẻ người không ra người ma chẳng ra ma như cô.
Còn cô thì sao?
Chỉ là một đoạn tình cảm đơn phương mà thôi, nếu để người khác biết chắc họ cười chết mất.
Bật vòi sen lên, Tiểu Nhan cởi quần áo đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm nóng rửa sạch thân thể chính mình.
Từ hôm nay trở đi, cô không thể sống như vậy nữa. Cuộc đời rất dài, cuộc sống cũng còn rất nhiều chuyện thú vị, tình yêu đôi lứa không nhất định phải có, đàn ông cũng vậy.