“Tuyết à, anh chỉ muốn xem người đó là thần thánh phương nào thôi, hơn nữa, nếu như em thật sự muốn đính hôn với anh ta, tương lai anh không biết người đó là ai sao?”
Nói đến đây, Đoan Mộc Trạch không làm bộ mặt giễu cợt nữa, giọng nói trầm xuống, mặt cũng nghiêm túc theo: “Em không muốn cho.
anh biết là vì có chuyện gì gạt anh sao?”
Nghe thế mặt Đoan Mộc Tuyết thay đổi, trừng mắt: “Anh đã đồng ý với em.”
“Đúng, là anh đồng ý với em, nhưng lúc anh đồng ý với em em cũng không nói cho anh biết người em đính hôn là anh ta!”
Đoan Mộc Tuyết nghiêng đầu lại, thở phì phò: “Vậy thì sao chứ? Đính hôn với anh ấy thì thế nào? Em thích anh ấy, muốn ở cùng với anh em, em là em gái ruột của anh, hạnh phúc của em không quan trọng sao?”
“Vậy em cảm thấy, ở cùng với anh ta sẽ hạnh phúc sao?” Đoan Mộc Trạch cười giễu một tiếng: “Anh ta thích em sao? Đêm qua nếu như anh không nghe lầm, chuyện đính hôn này dường như là em và ông nội nhắc.
tới? Còn nữa, anh ta xảy ra chuyện gì?”
“Được rồi!” Đoan Mộc Tuyết tức giận ngắt lời Đoan Mộc Trạch: “Em không muốn nói nhiều với anh, nếu trong mắt anh đã không có em gái này, vậy về sau anh đừng xen vào chuyện của em nữa, em đính hôn với ai cũng không liên quan tới anh, nếu như lần này anh lại nhúng tay vào em sẽ đi tìm ông nội!”
Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ thở dài một hơi “Vì sao nhất định phải u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy?” Tình cảm thật sự có thể khiến người ta mất lý trí sao?
Cuối cùng Đoan Mộc Trạch bị đuổi ra ngoài, sau đó Đoan Mộc Tuyết lại đóng cửa phòng cái rầm, âm thanh kinh thiên động địa, dẫn tới người hầu bên cạnh đều thò đầu ra xem là chuyện gì.
Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ, phất tay về phía họ: “Đều làm việc đi, mấy người chưa từng thấy cô chủ tức giận sao?”
Vì vậy mỗi người đều rời đi.
Đoan Mộc Trạch gọi điện cho trợ lý của mình kêu cậu ta điều tra về chuyện của Uất Trì Thâm.
Sau khi cúp điện thoại Đoan Mộc Trạch nhìn điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu.
May mà Đoan Mộc Trạch anh ta chưa bao giờ khổ sở vì tình, không giống như tiểu thuyết, làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Thời gian làm việc vẫn như thường, sau khi Hàn Mộc Tử tan làm chuẩn bị tới trạm tàu điện ngâm, Dạ Mạc Thâm lại lái xe theo sau, vẫn như mấy hôm trước nói nơi này.
không thể dừng xe kêu cô lên xe.
Sau khi tiên cô về đến cửa nhà, lại xuống xe cùng cô, trước khi Hàn Mộc Tử lên tiếng đã lạnh giọng đặt câu hỏi: “Ngày hôm qua cà vạt rơi ở đây, có phải bị cô cầm rồi không?”
Cà vạt? . Truyện Full
Hàn Mộc Tử chớp mắt, không khỏi nhìn Dạ Mạc Thâm thêm vài lần.
Tối qua sau khi anh đi về, hình như cô.
không thấy có vật lạ gì rơi trong nhà?
“Tôi, hình như không thấy”
Dạ Mạc Thâm đi tới trước: ‘Là không phát hiện hay bị cô đem đi giấu rồi?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Khí thế anh dọa người như vậy, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy chột dạ, tuy hôm qua cô không thấy anh làm rơi vật gì thật, nhưng.
cô cũng chưa dọn dẹp phòng, lỡ như anh làm rơi mà cô không phát hiện thì sao?
Yếu thế hơn nên Hàn Mộc Tử lui về phía sau mấy bước, ho nhẹ một tiếng: “Tôi không có biến thái như vậy, anh đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái này nhìn tôi, có rơi hay không anh tự lên tìm sẽ biết”
Vì vậy Dạ Mạc Thâm đường hoàng theo.
cô lên lầu, cuối cùng tìm được cà vạt anh làm rơi dưới bàn trà, sau khi Dạ Mạc Thâm lấy.
được cà vạt vẻ mặt bình tĩnh mà đeo cà vạt lên.