Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khi có gì bất cẩn sẽ bị chôn vùi trong đám cháy. Cho nên đối với Hàn Thanh mà nói, có lẽ cô còn quan trọng hơn tính mạng của anh ấy.

Nước mắt rơi xuống từng giọt tí tách. Ngất xỉu từ khi ra khỏi đám cháy, cho đến khi thức dậy cho đến bây giờ.

Tiểu Nhan cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, chính là cả ngày mơ thấy ác mộng, tâm trí rối loạn.

Nhưng bây giờ sau khi cô nghe Hàn Thanh nói xong, nước mắt của cô tựa như hạt chuỗi ngọc châu đứt dây, không thể kiềm chế được, rơi lên tay Hàn Thanh.


Cô đau đớn như có ai đang đâm vào trái tim mình vậy. Nhưng lại giống như có có một vấn đề gì đó đã được giải tỏa?

Mãi đến khi Hàn Thanh bế cô lên, Tiểu Nhan cuối cùng không nhịn nổi nữa liền như sụp đổ rồi khóc lớn.

“Hu hu, thật là đáng sợ, em thật sự rất sợ, nhìn thấy anh vượt qua đám lửa chạy tới, em cứ tưởng ba người chúng ta đều đều sẽ chết ở nơi đó.”

“Không đâu, anh sẽ không chết, cũng sẽ không để cho em và con phải chết đâu.

Hàn Thanh chỉ có thể cố gắng an ủi cô ấy.

Tiểu Nhan khóc rất nhiều, Hàn Thanh có thể cảm nhận được một mảng lớn bả vai mình đã ướt đẫm, nhưng anh không hề âu lo, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bởi vì Tiểu Nhan khóc lên, có lẽ sẽ xua tan hết những muộn phiền trong lòng. Em gái của họ đúng là lợi hại, phụ nữ vẫn là hiểu phụ nữ hơn, sau này có chuyện gì không rõ, vẫn phải hỏi thêm Minh Thư.

Từ lúc đầu sụp đổ khóc lớn đến lúc sau nhỏ giọng lại khóc nức nở, cuối cùng im lặng nằm yên trong lòng Hàn Thanh ngủ thiếp đi.

Chỉ là lúc trước khóc quá nhiều, cho nên ngủ thiếp đi rồi mà người vẫn có chút run rẩy và nấc cụt.

Hàn Thanh lại cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến sau khi cô tỉnh lại có thể trở lại bình thường, lại cảm thấy khiến cô rơi thêm vài giọt nước mắt cũng tốt.

Anh bế Tiểu Nhan lên giường, căng màn cho cô, sau đó rời khỏi phòng.

Ngay sau khi đẩy cửa ra, anh liền gặp ba mẹ vợ nghe lén bên ngoài cửa.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Thanh, La Tuệ Mỹ và ba Chu rõ ràng cũng có chút xấu hổ.

Nhưng La Tuệ Mỹ vẫn phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mẹ lại nghe thấy Tiểu Nhan khóc rất nhiều vậy, tình hình của con bé vẫn như trước sao? Tiểu Thanh à, hay là chúng ta dẫn Tiểu Nhan đến bệnh viện đi, chứ cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay đâu, con bé này gần đây ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không yên, vốn là bị thương trong đám cháy, suýt chút nữa không giữ được đứa bé, bây giờ cứ tiếp tục như vậy, sau này ngộ nhỡ sảy thai thì làm sao đây?”

Lời của La Tuệ Nhuận tuy rằng có chút khó nghe, nhưng cũng có thể xảy ra.

“Mẹ! Mẹ đừng nóng vội, con nghĩ hẳn là chuyện này đã được giải quyết rồi, những vẫn phải cho Nhan Nhan thêm một chút thời gian, không cần ép quá chặt, bây giờ cô ấy rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, chờ đến khi tỉnh lại có lẽ sẽ ổn thôi: La Tuệ Mỹ có chút nghi ngờ: “Chờ đến khi tỉnh lại thì sẽ ổn thật sao?” . Đam Mỹ Hài

Hàn Thanh mỉm cười: “Có lẽ là như vậy, cho dù là chưa ổn thì con cũng sẽ trông chừng cô ấy, cố gắng giúp cô ấy mau khỏe lại”

Con rể tích cực và tận tâm như vậy, hoàn toàn không cần mẹ cô chăm sóc.

La Tuệ Mỹ nhất thời cũng không biết nói cái gì, hai vợ chồng họ đến đây là để chăm sóc Tiểu Nhan, kết quả mấy ngày nay ở đây, người ta chiêu đãi bọn họ, để họ ăn uống ngon miệng, hai vợ chồng họ cũng không giúp được gì, cùng lắm là nói chuyện với con gái vài câu, nhưng cứ đang nói thì cảm xúc của con gái lại bắt đầu sụp đổ.

“Ba mẹ không cần lo, hai người cứ ở đây là được, việc của Tiểu Nhan cứ để con lo”

“Gần đây con vất vả rồi, con cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, nếu thật sự không chịu nổi thì để ba mẹ đến, con và Nhan Nhan đã kết hôn rồi nên không cần khách khí như vậy đâu, đầu là người một nhà cả mà.”

La Tuệ Mỹ nhìn sắc mặt tiều tụy của anh ấy, còn có quầng thâm rất rõ mà cảm thấy đau lòng.


Thậm chí bà còn cảm thấy mình làm mẹ mà cũng không thể để ý đến Nhan Nhan như vậy.


Ba Chu gật đầu theo: “Đúng đấy, con phải chăm sóc tốt cho mình mới có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Nhan được, cho nên cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đến lúc ăn cơm thì phải ăn cơm, không được thì phải nói cho ba và mẹ con biết đấy, biết chưa?”


“Ừm”


Tâm trí đã được gỡ rối, lần này ngủ đến tận năm tiếng đồng hồ, ngủ rất sâu, hơn nữa không hề nói mớ, cũng không gặp ác mộng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK