Không nên như vậy.
Cô hẳn đã sớm tâm lặng như nước, cho dù bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng nên coi anh là người xa lạ để đối xử.
Hàn Minh Thư nhằm mắt lại, nhưng lại phát hiện trái tim và đầu óc của mình đều đang rất hỗn loạn.
“Nhất định là có chuyện!” Tiểu Nhan sống cùng cô năm năm, đã có hiểu biết nhất định với Hàn Minh Thư, cảm xúc và tâm trạng của Hàn Minh Thư thế nào Tiểu Nhan nhìn một cái là có thể cảm nhận được, cô nheo mắt xoay người đến gần Hàn Minh Thư: “Không phải cậu nói đi tìm Lâm Ân Ân sao? Tại sao lại trở về nhanh như thế, nói cho tớ biết, có phải Lâm Ân Ân kia lại bắt nạt cậu không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn Tiểu Nhan, cô mang dáng vẻ hung dữ giống như đang muốn đánh nhau vậy.
Hàn Minh Thư vừa buồn vừa vui, câu môi nói: “Nếu tớ nói là đúng, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Nhan lập tức bóp ngón tay kêu răng rắc: “Nếu như Lâm Ân Ân kia bắt nạt cậu, vậy tớ sẽ xông lên đánh cho cô ta một trận, dù sao tớ cũng là phụ nữ, đánh phụ nữ cũng không ai dám nói tới”
“.. Xin người, bây giờ là xã hội pháp quyền, cậu đánh người lung tung sẽ phải chịu chế tài!”
Tiểu Nhan cười ha ha: “Thế nào, ân oán cá nhân cũng không thể tự mình giải quyết sao? Huống chỉ tớ chỉ đánh cô ta bị thương chứ không đánh chết cô ta!”
“Không đùa nữa, thật sự không sao. Tớ về nhanh thế là vì cô Lâm, khách hàng của chúng ta còn có việc khác, vậy nên tớ về trước!”
“Nhưng nét mặt của cậu nhìn không giống mọi chuyện như vậy!” Tiểu Nhan đưa tay nâng cằm làm ra vẻ suy nghĩ: “Nhanh nói cho tớ biết, ngoại trừ chuyện này, còn xảy ra chuyện gì không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng: “Sao cậu lại nhiều chuyện như thế?
Có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy tại sao cậu lại ngồi phát ngốc ở đây lâu như vậy?”
“Vì tớ đang suy nghĩ cô Lâm muốn thiết kế thế nào!”
Tiểu Nhan miễn cưỡng tin cô: “Vậy được rồi, nếu có chuyện gì cậu nhớ nhất định phải nói cho tớ biết, đừng một mình giấu ở trong lòng nha!”
“Ừm”
Sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài, Hàn Minh Thư mới thở dài một hơi.
Tâm tư của cô nàng này… Thật quá nhạy cảm.
Nhưng cũng là lỗi từ chính cô, vậy mà lại không che giấu tốt cảm xúc của mình.
Cô như vậy mà Tiểu Nhan cũng cảm thấy cô mất hồn mất vía, vậy chẳng nhẽ Dạ Âu Thần cũng nhận ra rồi sao?
Không được…
Năm năm trước cô đã đánh mất tất cả tôn nghiêm, cầu xinh anh nhìn về phía mình, thậm chí quỳ xuống cầu xin, nhưng cuối cùng vẫn nhận được bản hợp đồng lý hôn rơi xuống trước mặt.
Ở trước mặt anh cô đã mất đi tiêu chuẩn, mất đi chừng mực.
Cô nhất định phải để mình tâm lặng như nước.
Người đàn ông kia đối với cô mà nói, đã sớm trở thành người dưng.
Leng keng…
Điện thoại rung lên một cái, Lâm Ân Ân gửi tin nhắn Facebook tới.
Lâm Ân Ân: {Thật ngại quá Shelly, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, trì hoãn thời gian của cô thật sự rất xin lỗi, hay là chúng ta hẹn lại vào buổi tối được không? Vẫn ở nhà hàng đó, tôi mời cô!} Buổi tối? Đôi mắt Hàn Minh Thư lóe lên một cái, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình điện thoại gõ chữ.
Hàn Minh Thư: {Thật ngại quá cô Lâm, buổi tối tôi phải tăng ca, có thể không có thời gian!} Lâm Ân Ân: {Thế à, vậy không sao, lúc nào cô rảnh chúng ta sẽ hẹn lại!} Hàn Minh Thư: {Ngoại trừ tối nay tôi phải tăng ca, sau này thời gian khác đều có thể hợp tác với cô Lâm, thật xin lõi} Lâm Ân Ân: {Không sao, người nói xin lỗi phải là tôi, nếu không phải do tôi sắp xếp không tốt, cô cũng sẽ không phải đi về tay không. Đúng rồi, nhà thiết kế Shelly, công ty của cô không phải mới mở cách đây không lâu sao?} Hàn Minh Thư: {Ừm. } Lâm Ân Ân: {Tôi đưa cho Âu Thần danh thiếp của cô, anh ấy có lẽ sẽ chiếu cố đến việc kinh doanh của cô, sau này tôi cũng sẽ đề cử cô với nhiều bạn bè của tôi hơn.} Đưa cho Dạ Âu Thần danh thiếp Facebook của mình?
Ngay lúc đó, Hàn Minh Thư cảm thấy trái tim mình dường như lộp bộp một cái, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần.
Hàn Minh Thư: {Cám ơn } Sau đó cô đặt điện thoại di động xuống bàn, ngả người dựa vào chõ tựa lưng phía sau, mệt mỏi đưa tay nhéo.
mi tâm của mình.
Năm giờ chiều, Hàn Minh Thư vừa chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn cơm, nhưng vừa đi ra liền thấy Tiểu Nhan mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới nói: “Minh Thư, xảy ra chuyện.”. ngôn tình sủng
Thấy mặt mũi cô đầy vẻ nghiêm túc, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tân Ca vừa rồi tới nói với tớ, Lâm Tranh xảy ra chuyện, sau đó cô ta khóc bỏ chạy, tớ cũng không biết tình huống thế nào. Nhưng cô ta như vậy giống như đang rất căng thẳng, chúng ta có phải đi hay không?”
Lâm Tranh xảy ra chuyện?
Hàn Minh Thư nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của thiếu niên kia, lúc này mới nói: “Cậu đi kiểm tra thông tin một chút, xem địa chỉ của Lâm Tranh, sau đó chúng ta đi qua xem một chút!”
“Được!” Tiểu Nhan lập tức gật đầu, sau đó đi tìm địa chỉ của Lâm Tranh.
Lúc cô tới vẫn cầm theo tờ thông tin trên tay: “Đã tìm được rồi, địa chỉ ở đây!”
“Đi thôi”
Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau rời khỏi công ty, vốn Hàn Minh Thư muốn tự mình lái xe, nhưng cô không nhận ra địa chỉ đó của Lâm Tranh, vậy nên hai người đành phải bắt taxi đi qua.
Mới vừa lên xe không được bao lâu, lái xe đã không nhịn được liếc nhìn bọn họ vài lần, sau đó hai: “Hai cô gái các cô đi đến khu nghèo khó đó làm gì?”
“Khu nghèo khó?” Tiểu Nhan hơi nghi ngờ hỏi.
Lái xe nhìn cô một cái, gật đầu: “Cô không biết sao? Đây chính là khu nghèo khó nổi tiếng, người ở đó giương nanh múa vuốt, hơn nữa còn thường xuyên có những người hung thần ác sát ẩn hiện, nếu các cô không phải là người ở đó, tôi đề nghị các cô đừng đến đó, thật sự quá nguy hiểm, hai cô gái à!”
Nghe vậy, Tiểu Nhan không khỏi liếc nhìn về phía Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cười nhạt một tiếng: “Bác tài, chúng tôi đến đó tìm người, chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Ồ, vậy còn phải xem may mắn, tôi cũng không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói người ở đó vô cùng hung dữ!”
Tiểu Nhan lập tức lo lắng, cắn môi nói: “Hay là… Chúng ta tìm mấy người đi cùng chúng ta?”
“Không kịp, tìm người có lẽ còn phải tốn thêm thời gian!” Hàn Minh Thư cụp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Bác tài, khu nghèo khó ngài nói có phải đang trong quá trình phá dỡ không?”
“Cái này sao… Hình như không phải.” Lái xe đưa tay gãi đâu của mình: “Lúc đầu khu phồn hoa đồ thị Mạc Thành của chúng ta không có khu vực nghèo khó như vậy, nhưng khu hẻo lánh đó quá lệch, hơn nữa người ở đó quá hung dữ, thật sự không đồng ý để người ta phá hủy nơi đó, hai bên giằng co không thể ra tay nên vẫn tồn tại như vậy!”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư đã hiểu sơ qua về tình hình.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn!”
Đồng thời cô cũng biết, cô và Tiểu Nhan đến thì có thể, tuyệt đối không thể để người khác đến.
Nếu để người khác đến, có lẽ… Rất có thể cô sẽ bị đánh.