Hàn Minh Thư đối với giọng nói này rất quen thuộc, mà bóng dáng cao lớn của người đàn ông lại đứng thẳng ở trước cô, dường như thay cô cản lại thiên quân vạn mã.
Dạ Âu Thần…
Anh sao lại đến?
Tân Diên vốn dĩ mang vẻ mặt bất lực, bởi vì anh ta cũng không thích tính cách này của Đậu Đậu, cho nên anh ta luôn cố gắng nói chuyện với Hàn Minh Thư, chỉ là không ngờ Dạ Âu Thần đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chỉ trích ánh mắt lo ngại của anh 1a.
Đột nhiên, Tân Diên lập tức thay đổi sắc mặt.
Đậu Đậu nghe thấy lời này, lập tức lửa bốc lên ba trượng, nhưng một giây tiếp theo cô ta liền trợn to mắt nhìn người đến.
Khí thế của người đàn ông rất cường đại, đôi mắt đen láy như chim ưng vô cùng sắc bén, gương mặt đẹp trai cực kỳ thu hút người khác, nhưng lúc này, ánh mắt của người đàn ông đó lại cực kỳ châm chọc nhìn cô, mang theo cái lạnh như băng sương dừng trên người cô.
Không biết tại sao, Đậu Đậu lại cảm thấy hình tượng của mình lập tức thấp đi rất nhiều.
Mà người phụ nữ vừa rồi bị cô ta mắng được anh kéo ra sau người, so sánh bóng dáng cao lớn của người đó, người phụ nữ đó lập tức trở nên nhỏ bé. Đậu Đậu lập tức cảm thấy trong lòng bất mãn, dựa vào đâu chứ?
Chẳng qua chỉ là một người nhân viên văn phòng nho nhỏ mà thôi, tại sao lại có người đàn ông ưu tú như vậy bảo vệ cô?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu vô cùng tức giận: “Anh đẹp trai này, xin anh trước khi nói người khác thì xem xét tình hình trước, là người phụ nữ này tông vào đuôi xe của chúng tôi trước, hơn nữa còn gọi điện báo cảnh sát, điện thoại rơi còn yêu cầu tôi nhặt thay cô ta, có người như thế sao?”
“Ổ?” Dạ Âu Thần nhướn mày cười lạnh một tiếng, chưa đợi anh mở miệng, Tân Diên bên cạnh Đậu Đậu sắc mặt sớm đã thay đổi bước tới kéo Đậu Đậu sang một bên: “Đừng nói tiếp nữa! Người này em không chọc nổi!”
Nghe vậy, tính khí nóng nảy của Đậu Đậu càng dâng lên: “Ai mà em không chọc nổi? Diên, anh xem bọn họ đã bắt nạt em rồi, anh còn không giúp eml Tôi nói cho các người biết, chọc chúng tôi các người đừng mơ lăn lộn được ở Mạc Thành!”
Hừ, tập đoàn Tần Thị ở Mạc Thành cũng có thế lực nhất định, Đậu Đậu có thể vì mình bám được vào cái cây đại thụ là Tân Diên mà cảm thấy an ủi.
Lại cộng thêm chiêu dụ dỗ đàn ông của cô ta, cho nên Tân Diên luôn bị cô ta dạy cho ngoan ngoãn nghe lời, cô ta nhìn thấy ai không thuận mắt thì có thể thu thập người đó.
“Đậu Đậu! Đừng nói tiếp nữa!” Tân Diên đanh mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận, Đậu Đậu bị anh ta dọa giật mình, hốc mắt đỏ lên: “Diên, anh sao thế? Lẽ nào em nói không đúng sao? Bọn họ chọc giận chúng ta như thế, chúng ta chỉ là muốn khiến bọn họ không lăn lộn tiếp ở Mạc Thành được nữa, anh trước đây rất thương em, sao bây giờ quay ngược lại hung dữ với em chứ?”
Uy áp từ trên người Dạ Âu Thần truyền đến đã khiến Tân Diễn toát mồ hôi lạnh rồi.
Tân Thị tuy ở Mạc Thành có địa vị nhất định, nhưng so sánh với Dạ Thị thế lực thông thiên sáng như mặt trời giữa trưa mà nói, đó gọi là khác biệt một trời một vực, ai cũng đừng chọc nổi nhà họ Dạ.
Đặc biệt là Dạ Thị sau khi Dạ Âu Thần tiếp quản.
Người đàn ông khí thế ngút trời này, ra tay như điện, ánh mắt sắc bén lại tàn nhẫn, ai dám chọc loại đàn ông này? vậy há không phải là tự tìm đường chết sao?
Tân Diên không màng đến suy nghĩ của Đậu Đậu, vội vàng đi đến trước mặt Dạ Âu Thần, toát mồ hôi lạnh.
“Cậu Dạ, Đậu Đậu cô ấy không hiểu chuyện, vừa rồi đều là nói linh tinh, anh đừng tính toán với cô ấy”
“Nói linh tinh?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải là ỷ vào anh chống lưng, cô ta sẽ nói ra những lời lẽ này sao? Tân Diên, xem ra Tân Thị là đối đầu với Dạ Thị rồi”
Nghe vậy, Tân Diên bỗng giật mình, sắc mặt đã trắng bệch một mảng.
“Cậu Dạ, anh hiều lầm rồi, Tân Thị sao có thể làm địch với Dạ Thị chứ? Hơn nữa chúng ta trong kinh doanh đều không có qua lại, hơn nữa… người phụ nữ đẳng sau anh”
Tân Diên từ liếc nhìn Hàn Minh Thư ở đằng sau anh.
“Còn liếc nhìn thêm một lần nữa thì móc mắt chó của anh” Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Âu Thần găn một câu.
Tân Diên lập tức thu hồi ánh mắt, chân đã có hơi run rồi. Ánh nhìn đầu tiên thì cảm thấy trên người người phụ nữ đó toát ra sự cao quý, ánh mắt và khí chất đều không giống với người bên cạnh, cho nên anh ta mới không muốn làm khó cô, chỉ là không ngờ Đậu Đậu vậy mà nháo sự lớn như vậy, Tân Diên cũng không ngờ Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn kéo cả Dạ Thị vào!
Hàn Minh Thư bị Dạ Âu Thần gạt ra đằng sau: “…”
Tình huống gì đây? Dạ Âu Thần tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cô không phải đã tạm biệt với anh rồi sao? Lúc này…
anh nên ở trong công ty mới đúng.
Lễ nào… anh là một đường đi theo tới đây?
Vậy anh há không phải là nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình rồi sao?
Hơn nữa khi nghe thấy anh lôi Dạ Thị vào hơn nữa hẵn học nói chuyện, Hàn Minh Thư thật sự nghẹn lời rồi, cô vô thức đưa tay kéo tay áo của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần vốn cả người tràn ra lệ khí, sau khi phát hiện động tác nhỏ của cô thì khựng lại, sau đó anh ngoảnh đầu liền nhìn thấy Hàn Minh Thư nhìn chăm chằm anh: “Anh Dạ, chuyện này không liên quan đến anh, tự tôi xử lý được”
Giọng nói của cô vẫn là tương đối nhỏ tiếng, điểm này Dạ Âu Thần ngược lại rất hài lòng.
Dù sao cô không có ở đây ném mặt mũi của anh đi, nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần cười lạnh nói: “Cách xử lý của em chính là để mặc loại phụ nữ đó hắt nước bẩn nháo sự sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô vậy mà bị chê bai như vậy?
Khi Dạ Âu Thần đang nói chuyện với Hàn Minh Thư, Tân Diên ở một bên quan sát, người đàn ông lạnh lùng ở trong giới thương nghiệp luôn không gần nữ sắc lúc này vậy mà đang bảo vệ một người phụ nữ, hơn nữa khi cúi đầu nói chuyện với cô, trong mắt Dạ Âu Thần lộ ra vẻ dịu dàng khiến người ta kinh ngạc trong lòng.
Tin đồn không gần nữ sắc, nhưng hôm nay bảo vệ một người phụ nữ mà kéo cả Dạ Thị ra cũng thôi đi, bây giờ khi nói chuyện với cô ánh mắt đó, rõ ràng mang theo tình ý.
Sợ rằng người phụ nữ này ở trong lòng của Dạ Âu Thần có địa vị không tâm thường.
Nghĩ đến đây, Tân Diên lập tức cảm thấy hôm nay đá phải bàn sắt, anh ta thầm kêu không hay, nếu như Dạ Thị thật sự làm khó Tân Thị…
Vậy hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng.
Dạ Âu Thần thấy Hàn Minh Thư bị anh nhắc thì không đáp được một câu nào, trong lòng thoải mái không ít, môi nhếch lên: “Ngoan ngoãn đợi, tôi sẽ xử lý”
Hàn Minh Thư: Cô có thể từ chối sao? Cô căn bản không muốn có quan hệ dây dưa gì với Dạ Âu Thần nữa, anh giúp cô như thế, vậy cô há không phải sẽ nợ nhân tình của anh sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cảm thấy tế bào trên người đều đang giấy giụa.
“Diên, anh ta rốt cuộc là ai, anh làm gì sợ anh ta như vậy?” Đậu Đậu bị hắt phủi sang một bên, cả người đều không phục rồi, hốc mắt đỏ hoe ôm lấy cánh tay của Tân Diên khóc lóc: “Em cũng không muốn khiến anh khó xử nữa, anh kêu cô ta xin lỗi em, sau đó bồi thường phí sửa xe của chúng ta, có được không?”
Tân Diên toát mồ hôi lạnh một trận, kêu người phụ nữ của Dạ Âu Thần xin lỗi bọn họ? Cái này sợ rãng là — không có khả năng rồi.
“Xin lỗi? Ha, quả thật là nên xin lỗi” Dạ Âu Thần lạnh lùng gần một tiếng, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt của Đậu Đậu: “Nhặt điện thoại lên, qua đây xin lỗi cô ấy”
Trong ngữ khí của anh có ma lực không cho phép từ chối, khiến đám đông xung quanh đều run lên.
Sau đó bọn họ mới phát hiện, từ sau khi người đàn ông này đến, bọn họ vậy mà đều quên nói chuyện tiếp.
“Bỏ đi” Hàn Minh Thư không phải là người có tính cách được lý không chịu tha cho người khác đó, huống chỉ cô bây giờ đối với những chuyện này cũng nhìn thoáng nhiều rồi, cứ tiếp tục nháo nữa cô khả năng thật sự phải nợ một nhân tình rất lớn của Dạ Âu Thần.