“Được rồi, anh đừng nói nữa” Hàn Minh Thư ngắt lời anh, nghe Dạ Âu Thần phàn nàn nhiều như vậy khiến Hàn Minh Thư cảm thấy được nếu lúc này cô nói với Hàn Thanh về Tiểu Nhan thì thật sự không ổn chút nào.
Hơn nữa, sau khi nghe những lời Dạ Âu Thần nói thì cô cảm thấy rằng thực sự bản thân không nên can thiệp vào chuyện của Tiểu Nhan.
Trước đây cô cũng không nghĩ đến việc can thiệp nhưng lần này…cô cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ là bản thân rất muốn nói về chuyện này.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đành nói: “Em biết phải làm gì nhưng em đã bảo anh trai đợi em trong phòng làm việc. Dù thế nào em cũng phải đi lên nói vài câu với anh ấy rồi mới có thể rời đi”
“Ngoan lắm” Dạ Âu Thần bóp má cô: “Cho em năm phút, anh ở ngoài đợi em”
Sau đó thì Dạ Âu Thần cũng buông tha cô mà đi ra bên ngoài chờ đợi, Hàn Minh Thư xoay người đi vào phòng làm việc tìm Hàn Thanh.
Trên đường đi, Hàn Minh Thư không ngừng suy nghĩ bản thân nên nói cái gì cho bớt ngượng? Dù sao trước đó cô đã bảo bản thân có đôi điều cần nói, nghe có vẻ như là một điều rất quan trọng, nhưng bây giờ cô lại không định nói về chuyện của Tiểu Nhan nữa. Vậy còn điều quan trọng gì cần nói đây?
Lát nữa Hàn Thanh mà hỏi cô thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư cảm thấy hơi đau đầu mà cánh cửa phòng làm việc đã ở phía trước.
Cô bước tới, sau khi do dự giây lát thì cô cũng đưa tay ra gõ cửa.
“Mời vào”
Một giọng nói lạnh lùng và kiên định truyên qua cánh cửa, Hàn Minh Thư vừa mở cửa liền nhìn thấy Hàn Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt anh đặt bút viết, máy tính, màn hình máy tính vẫn sáng và bên cạnh có rất nhiều tài liệu.
Hàn Minh Thư nhìn qua một cái rôi không nhịn được mà hỏi: “Anh, lúc này anh vẫn còn làm việc sao?”
Hàn Thanh duỗi tay đóng sổ tay: “Ừ, anh đang giải quyết một số việc vặt của công ty, cũng sắp xong rồi”
“Anh à, làm việc cũng đừng quá sức như vậy.
Giờ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rôi. Anh không nên như thế này, sức khỏe là vàng là bạc.”
“Em còn dám nói anh trai như vậy?” Ánh mắt Hàn Thanh dần trở nên nhu hòa, giọng nói cũng không lạnh lùng như trước mà dịu đi một chút.
“Lúc trước em chạy tới công ty sao không nhớ bản thân là một phụ nữ mang thai, không thể làm việc như vậy?”
Hàn Minh Thư: “.. “
Không ngờ lại bị phản bác như vậy, cô ho khan một tiếng rồi nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Em tìm anh có chuyện gì vậy?” Hàn Thanh vừa hỏi vừa gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn. Cô không ngờ anh lại vào vấn đề sớm như vậy, Hàn Minh Thư nhất định không có ý định nói với anh về chuyện của Tiểu Nhan, cô chỉ có thể nói những chuyện khác nhưng cô lại không có gì để nói. Suy nghĩ một lát, Hàn Minh Thư trực tiếp nhắc đến chuyện trí nhớ của Dạ Âu Thần. Cô nói cho Hàn Thanh biết chuyện đã xảy ra gần đây.
Hàn Thanh nghe xong liên trở nên nghiêm túc: “Nếu là như vậy thì anh nghĩ em nên đi tìm bác sĩ để hỏi.”
“Đi tìm bác sĩ? Em cũng nghĩ vậy nhưng…bình thường anh ấy trông như không có chuyện gì và em biết anh ấy đang giấu em để bản thân chịu đựng đau đớn một mình. Em chưa bao giờ nếm trải loại đau đớn này nên cũng không biết cảm giác như thế nào”
“Chuyện này có thể lớn hoặc nhỏ, nếu như cậu ấy bình phục không để lại di chứng gì thì thôi, nhưng dựa trên tình hình hiện tại thì anh nghĩ cậu ấy nên điều trị. Minh Thư, bây giờ em đang mang thai nên không thể quá lo lắng về những chuyện này. Để hôm nào anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện”
“Hả? Anh muốn nói chuyện với anh ấy sao?”
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lát rồi cảm thấy chuyện này cũng rất khả thi, nếu là anh trai của cô thì có lẽ Dạ Âu Thần sẽ không kiêng dè nhiều như vậy. Nhưng nếu đổi thành chính mình thì rất có thể anh ấy sẽ không muốn gặp bác sĩ.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhẹ nhàng gật đầu.