Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy hàm ý trong lời nói của Hàn Thanh, thì Lâm Hửa Chính có lẽ cũng đã hiểu rồi, cậu ấy dự định sẽ một mình mà giấu đi cả đời này, mãi mãi đều sẽ không nói ra rồi. “Tôi ngược lại lại làm trái đi lời hứa hẹn mà mình đã đưa ra rồi.” Lúc nói đến câu này, thì trong mắt của Hàn Thanh lại phảng phất lộ vẻ đau khổ.

Lâm Hứa Chính: “… Thực ra thì có thể nói thế nào đây, chỉ cần kết cục cuối cùng không thay đổi, thì ai sẽ quan tâm đến quá trình làm gì chứ? Chỉ cần là một kết cục tốt đẹp, thì cậu cũng đã xem như là không vi phạm với hứa hẹn của mình rồi.”

Nghe xong, Hàn Thanh chỉ có thể cười gượng: “Chỉ mong là như thế.”

Hai người ở trên lầu nói chuyện phiếm, còn Tiểu Nhan sau đó cũng liền chui vào trong phòng bếp, thấy thế La Tuệ Mỹ liền đi qua bắt chuyện. “Tại sao con lại đi xuống rồi?”


Sắc mặt của Tiểu Nhan vừa xấu hổ vừa nói: “Bọn họ cần nói chuyện với nhau, nếu con đứng ở bên đóthì cũng không tiện lắm.”

Nghe thấy thế, cuối cùng La Tuệ Mỹ lại nghe ra được một ý nghĩ khác ngoài lời nói: “Ý của câu này là, cậu Lâm đó và cậu của Đậu Nành có quen biết với nhau sao?”

Tiểu Nhan gật đầu. “Thì ra là như vậy.” Hèn gì khi La Tuệ Mỹ nói để Tiểu Nhan cùng dùng bữa ở trên lầu với cậu Lâm, thì Hàn Thanh cũng không có chút nghi ngờ nào: “Bọn họ thế mà lại quen biết nhau, vậy còn cửa hàng này…

La Tuệ Mỹ rất nhanh đã suy nghĩ xong kĩ càng, rồi lập tức nhớ ngay đến việc tiền thuê nhà lúc đó chợt được giảm xuống và các tình huống đặc thù.

Tiểu Nhan: ‘ “Mẹ à, chuyện này thật sự là do anh ấy mở miệng nói muốn giúp con, chẳng qua sau này anh Lâm cũng đã tự nói lại, làm cho con hãy tin tưởng vào năng lực của chính mình, dù sao vào ngày hôm đó khi mà chúng con đã đi thì chính con đã tự vượt qua được bài kiểm tra đánh giá cá nhân của anh ấy, hơn nữa anh ấy còn cảm thấy con sẽ hết lòng mà kinh doanh rồi làm cho nhà khách này thêm tốt hơn, như hiện giờ anh ấy cũng rất vừa lòng đó.”

La Tuệ Mỹ đưa tay ra sờ đầu con gái nhà mình một cách đầy yêu thương, rồi nói khẽ: “Không cần phải giải thích vội, mẹ đương nhiên biết năng lực con gái của mẹ rất xuất sắc, thế nhưng mẹ chỉ muốn biết cậu ta có đối xử tốt với con hay không, chỉ vậy thôi.”

Cách làm của Hàn Thanh dù có tác dụng hay không, thì cHủ yếu riiất chính Íã cậu ta đã làm nhiều thứ như thế vì con gái mình rồi, vậy thi cũng được xem là có điểm khởi đầu tốt đi.

Tiểu Nhan nghẹn lời, sau đó mặt lại bất đầu đỏ lên.

“Anh,anh ấy đương nhiên là đốt xử với con vật tốt, ây da mẹ à… mình đừng nói về việc này nữa “Mới nói có mấy câu mà đã xấu hố rồi sao? Lúc con đi vào trong nhà của người ta thì không thấy xấu hổ sao chứ?”

Tiểu Nhan: “Mẹ này!”

La Tuệ Mỹ nở nụ cười: “Không nói nữa, không nói nữa, con tự mình đưa ra lựa chọn là được rồi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Hứa Chính và Hàn Thanh cùng xuống lầu để chào tạm biệt, Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh thì không hiểu sao lại rauốn đi theo sau, thế nhưng lại nghĩ đến ban ngày chỉ vừa mới tách ra khỏi anh không được bao lâu mà thôi, thì đành phải khống chế lại nỗi xúc động muốn đi theo sau của mình.

Ngược lại La Tuệ Mỹ đứng ở bện cạnh có vẻ đã nhìn ra điều gì đó, liền hơi đẩy. vai cô: “Nếu muốn đi, thì hãy đi đi” Nghe vậy mặt của Tiểu Nhan đỏ lên, lắc đầu: “Con không đi.”

Sau đó, cô xoay người chạy vào trong bếp.

Hàn Thành và Lâm Hứa Chính vừa dứt lời, hai người nhìn lại thì cô gái nhỏ đã chạy vào trong phòng bếp, chỉ còn lại La Tuệ Mỹ.

Anh khựng lại rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng. Sau đó, anh và Lâm Hứa Chính chào tạm biệt La Tuệ Mỹ rồi ra về.

Tiểu Nhan đang ngày người ở trong phòng bếp thì La Tuệ Mỹ đi vào. “Mẹ à, bọn họ đi về rồi a?”

“Đi rồi. Con nghĩ sao mà đứng ngốc ở trong đây vậy?”

Tiểu Nhan không trả lời, cô thầm nghĩ không phải do ban ngày cô đã gặp Hàn Thành, nếu dính đối phương chặt quá lỡ anh cảm thấy cô phiền thì làm sao đây?

Nhưng sau một khoảng thời gian yêu đương, cô không còn quan tâm nhiều về chuyện này. Nếu cảm thấy không ổn thì chỉ cần sắp xếp thời gian là xong.


Hạ tuần tháng đó, thời gian trôi qua nhanh, mới đó đã đếm ngược ngày sinh của Hàn Minh Thư, chỉ cònhai ngày nữa.


Trong khoảng thời gian này, Dạ Âu Thần càng quản cô chặt hơn, dường như một tấc không rời. Dựa theo cách nói của Đậu Nành thì ba của cậu bé sắp điên rồi, cả ngày nhìn chằm chằm vào mẹ, việc gì cũng lo.


Ôi trời, đàn ông khi yêu thật…


Bởi vì gần đến ngày dự sinh cho nên Tiểu Nhan được Hàn Minh Thư gọi đến bên cạnh mình. Mà Dạ Mạc Thầm vẫn luôn ở bên cạnh trông coi cô làm Tiểu Nhan cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả thời gian trò chuyện với Hàn Minh Thư cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK