Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cần cậu khống chế vô cùng chính xác, một khi Phần Thiên Chi Diễm vượt qua lãnh hỏa Huyền Minh, cả hai sẽ mất cân bằng!”

“Nếu hai loại dị hỏa mất cân bằng bên trong thân thể cô ấy, e rằng cô ấy sẽ lập tức biến thành tro bụi!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.

Đúng lúc này.

Máu Nam Cung Uyển đã bắt đầu đóng băng.

Nếu còn tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ!

Không thể trì hoãn thêm!

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh ra tay, dẩn động Dị Hỏa Quyết!

Một ngọn lửa hình giống hoa sen xuất hiện trong lòng bàn tay anh, đó chính là Phần Thiên Chi Diêm!

Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt đánh úp lại!

Khoảnh khắc trông thấy ngọn lửa này, đôi mắt đẹp của Tân Mộc Dao kịch liệt co rụt lại: “Phần Thiên Chi Diễm! Đây là Phần Thiên Chi Diêm!”

“Làm sao có thế, anh đoạt được ngọn lửa này từ nơi nào?”

Mạc Ninh Nhi vui mừng: “Cái gì cơ? Cô chủ, đây là Phần Thiên Chi Diềm?”

“Tốt quá rồi, phu nhân được cứu

rồi!”

Tân Mộc Dao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh ta muốn làm

gì?

Cô ấy thấy Phần Thiên Chi Diềm khẽ run rẩy, sau đó tách thành trăm ngàn sợi mảnh.

Sợi lửa nào cũng mảnh hơn cả cọng tóc, đồng thời chui vào trong cơ thế Nam Cung Uyển!

“Đây là…”

Tân Mộc Dao khiếp sợ: “Anh ta muốn dùng sức mạnh của Phần Thiên Chi Diễm để tiêu trừ lực lượng của lãnh hỏa Huyền Minh bên trong thân thế Nam Cung Uyển?”

“Anh Diệp, không thể!”

“Dị hỏa khó khống chể, anh làm vậy sẽ hại chết…”

Chưa kịp nói hết một câu.

Cảnh tượng khó tin đột nhiên xuất hiện!

Những nơi Phần Thiên Chi Diễm đi qua, phần thân thế bị đóng băng của Nam Cung Uyển dần khôi phục vẻ hồng hào.

Sức mạnh của lãnh hỏa Huyền Minh đang biến mất!

“Sao có thể chứ!”

Tần Mộc Dao chấn động cực mạnh.

Biện pháp này chẳng khác gì mở máy xúc trên đầu mũi châm.

Có một chút sai lầm nhỏ sẽ không thế quay lại được!

Chưa đến mười giây sau.

Một đóa hoa sen như được chạm khác từ băng bay ra khỏi miệng Nam Cung Uyển!

Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, mặt đất ngưng kết một tầng sương trắng dày đặc!

Trong nháy mắt lãnh hỏa Huyền Minh rời khỏi thân thế Nam Cung Uyển, nó liền lao về phía Diệp Bác Minh, muốn cắn nuốt!

“Anh Diệp, cẩn thận!

Tân Mộc Dao kêu to.

Vù!

Diệp Bắc Minh duỗi tay chộp lấy lãnh hỏa Huyền Minh, thế mà có thế nắm chặt ngọn lửa này!

Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh không nhịn được mà run cầm cập, như rơi vào hầm băng.

“Phần Thiên Chi Diềm!”

Quát nhẹ một tiếng.

Vù! Vù!

Hai ngọn lửa đồng thời thiêu đốt.

Một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện!

Trên người Diệp Bác Minh bốc cháy lên hai loại lửa một đỏ một xanh, hoàn toàn bao phủ anh!

Trong nháy mắt, quần áo hóa thành tro bụi!

“Anh Diệp!”

Tân Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi cực kỳ sợ hãi.

Nhưng chỉ một giây sau, Diệp Bác Minh quát lên một tiếng lớn: “Thu!”

Vù!

Hai loại lửa một đỏ một xanh đồng thời dập tắt, ngưng tụ thành hai đóa hoa sen hoa sen giữa hai tay anh.

Một tiếng hét vang lên!

“Á…”, hai cô gái che mắt, quay người, đưa lưng về phía Diệp Bắc Minh.

Cùng lúc đó, mấy ngàn mét ngoài xa.

Lý Vân Phi nhìn chằm chằm một cái gương đồng cố xưa, sắc mặt cực kỳ xuất sắc: “Phần Thiên Chi Diềm, lãnh hỏa Huyền Minh!”

“Tên này lại có được hai loại dị hỏa!”

“Có được thực lực đủ đế chém giết Chí Tôn, lại mang hai loại dị hỏa!”

“Diệp Bắc Minh, cậu giấu giếm sâu thật đấy!

“Thánh cảnh? Ha hả, cậu cho rằng tôi sẽ tin tường đây là thực lực chân chính của cậu sao?”

Vù!

Lý Vân Phi khoát tay, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay!

Đôi mắt hắn ta vô cùng nóng bỏng, nắm chặt bàn tay, ngọn lửa màu đen biến mất!

“Hai loại dị hỏa sớm muộn gì cũng là của tôi!”

Bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất.

Trong sơn cốc, Diệp Bắc Minh thay một bộ quần áo mới tinh.

Lúc ấy, Tân Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi mới mang gương mặt xinh đẹp đỏ ửng đi tới: “Cảm ơn ân cứu mạnh của anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh kiếm tra lại tình trạng thương tích của Nam Cung Uyển.

Anh phát hiện ngoài việc cô ấy vẩn hôn mê bất tỉnh ra thì không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.

Tân Mộc Dao nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh, đầy bụng nghi hoặc.

Cuối cùng, Tân Mộc Dao hít sâu một hơi, hỏi: “Anh Diệp, rốt cuộc anh có lai lịch ra sao?”

“Anh lấy được Phần Thiên Chi Diễm từ chổ nào?”

“Còn cả Quỷ Môn Thập Tam Châm, sư phụ của anh là ai?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét mắt nhìn Tân Mộc Dao.

Đang muốn nói chuyện.

Chợt trong lòng khẽ động, con ngươi lạnh như băng của anh nhìn về đêm tối nơi xa: “Lại có người tới!”

Qua mấy hô hấp.

Vèo!

Hơn mười bóng người bay đến như sao băng.

Khí thế vô cùng kinh người!

Người dẫn đầu lại là một con huyết long ngưng tụ từ máu tươi!

Chính là Từ Thiên!

“Tên kia, quả nhiên cậu không chết!”

Từ Thiên vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Lần trước, tại ngục giam Trấn Hồn, nếu không có người khác cầu xin cho cậu, cậu cho rằng mình có thế chạy thoát sao?”

“Từ giờ trớ đi, mạng sống của cậu thuộc về bốn tọa!”

“Bắt lại cho bổn tọa!”

Ông ta ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK