Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ phận chính là một cây gậy màu đen, trên đỉnh lại nối liền với một lưỡi hái kỳ quặc?

“Đây là binh khí gì…”

Trong đầu hiện lên suy nghĩ cuối cùng.

Đầu của Ưng Bạch Mi rơi “bịch” xuống mặt đất, nổ tung ngay tại chỗ!

Xung quanh hoàn toàn yên lặng!

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, chỉ vào Vương Trùng Hư: “Đến lượt ông!”

Đòi mắt Vương Trùng Hư hung hăng co rúm lại, mặt già của lão ta vô cùng âm trầm: “Khá lắm nhóc, là do lão phu đánh giá thấp cậu!”

“Suốt từng ấy năm tới nay, Hoa tộc lại xuất hiện một quái vật!”

Trong chỗ tối.

Ánh mắt thanh niên bên người Lạc Khuynh Thành chợt đọng lại, hơi kinh ngạc nói: “Hoa tộc, cậu ta là Hoa tộc?”

Giọng nói của Vương Trùng Hư tiếp tục truyền đến: “Tám gia tộc Thần Huyết lớn, các người có thù với Hoa tộc phải không?”

“Chư vị thuộc liên minh giết Diệp, Diệp Bắc Minh gần như hủy hoại Đan Đạo Minh và Thần Y Minh, các người còn chờ gì nữa?”

“Hiện tại là cơ hội tốt nhất để giết kẻ này!”

“Bằng không, đợi đến khi cậu ta trưởng thành, kết cục của các người sẽ là gì, không cần lão phu phải nói chứ?”

Lão ta vừa nói xong lời này, vò sô’ ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!

“Kẻ này, tất phải giết!”

Một lão già cảnh giới Vực chủ sơ kỳ đi ra từ trong đám người.

“Cậu ta không chết, ban đêm lão phu không ngủ được!”

Lão già thứ hai lắc đầu.

“Vần nên giết đi!”

Tiếp theo, người thứ ba.

Người thứ tư…

Trong phút chốc.

Bao gồm cả đám người Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ.

Tổng cộng ba mươi hai bóng dáng bước ra khỏi đám người!

Ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ, dọa sợ tất cả mọi người trên quảng trường, bọn họ há to miệng thở hổn hển.

“Hộc… Hộc…”

Sắc mặt ai nấy cũng đỏ bừng, trái tim bị dọa đến suýt thì nổ tung!

Đó là ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ đấy!

Đây là khái niệm gì?

Nếu ba mươi hai người này bắt tay nhau, có thể quét ngang toàn bộ thế giới Cao Võ!

Thân thể Lục Tuyết Kỳ run nhè nhẹ, nắm chặt bả vai Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ…”

Diệp Bắc Minh buông lỏng cô ấy ra: “Bát sư tỷ, chị có muốn nhìn em giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt không?”

Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt?

Lúc Lục Tuyết Kỳ nghe được câu nói này, cả người cô mơ hồ!

Cò ấy nghĩ vỡ đầu cũng không ra, Diệp Bắc Minh làm thế nào mà giết được ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt!

Giọng của Diệp Bắc Minh không lớn.

Nhưng hiện trường quá yên tĩnh!

Cộng thêm tất cả mọi người đều là người tu võ, lời này cũng rơi vào trong tai những người khác.

Quảng trường vốn bị bao phủ bởi hơi thở giết chóc, chợt truyền ra tiếng cười vang: “Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi!”

“Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt?”

“Cậu ta nghĩ cậu ta là thần chắc?”

“Thằng chó đẻ, mày giết cho tao xem nào?”

“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?”

Vô số người trào phúng.

Ba mươi hai người cảnh giới Vực Chủ Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ nghiêm mặt!

Bọn họ không tin Diệp Bắc Minh có thể giết tất cả bọn họ trong giây lát!

Cho dù Diệp Phá Thiên sống lại cũng không làm được!

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh còn mạnh hơn cả Diệp Phá Thiên năm đó?

Không có khả năng!

Chỗ tối.

Đòi mắt Lạc Khuynh Thành ngưng trọng: “Xưa nay tiếu sư đệ không thích nói mạnh miệng, rốt cuộc em â’y muốn dùng biện pháp gì?”

Thanh niên bên cạnh cười khẽ: “Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt? Khá thú vị đấy!”

“Nếu như là tôi, dùng đến món đồ kia, quả thật có thể làm được”.

Nếu như câu nói này bị những người khác nghe được, nhất định sẽ bị dọa chết tươi!

Rốt cục thanh niên này có lai lịch ra sao?

Lại dám thốt ra lời huênh hoang đến vậy?

Ánh mắt thanh niên khẽ nghiêng: “Lão Diệp, ông biết tên này sẽ dùng cách gì không?”

Lão Diệp sau lưng gã cười lắc đầu: “Cậu chủ, kẻ này đang phô trương thanh thếthôi”.

“Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt là khái niệm gì? Tương đương với một kích toàn lực của lão phu!”

“Cậu chủ không cần suy nghĩ nhiều vì loại người này”.

Thanh niên cười gật gật đầu: “Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi”.

Trên quảng trường, Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn xung quanh.

Anh nở nụ cười bình tĩnh: “Không tin à, các người thử ra tay xem?”

“Tốt nhất là đồng loạt ra tay, để cho tòi có cơ hội giết trong chớp mắt, tuyệt đối đừng nên đến từng người một!”

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính trở nên dữ tợn: “Thằng khốn khiếp này đang cô’ ý khiêu khích chúng ta đấy!”

“Thằng kia, mày cho rằng chỉ với mấy câu của mày là có thể dọa được chúng tao?”

Sát ý trong mắt Lục Thanh Sơn bùng cháy.

Quỷ khí sau lưng Bùi Vân Hải trở nên âm trầm: “Đừng bị cậu ta lừa, cậu ta bảo chúng ta ra tay đồng loạt!”

“Đừng đánh từng người một, chính là để kích thích chúng ta!”

“Để từng người chúng ta lên một!”

Bạch Thiên Cơ cười đầy nghiền ngẫm: “Nếu mày đã muốn để chúng tao cùng nhau lên, vậy chúng tao sẽ thỏa mãn mày!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK