Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321: Đông Phương Xá Nguyệt uy nghiêm
Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ, chợt ánh mắt hơi trâm xuống: ‘Thằng nhóc khá lắm, còn có thủ đoạn này?’
‘ Lão phu ngược lại muốn xem xem, trên người con kiến mày rốt cuộc có bí mật gì!’
Lão ta không hề chậm trề, đuổi theo về phía đáy hồ!
Một lát sau.
Đã có thế nhìn thấy rõ ràng đáy hồ!
Diệp Bâc Minh đứng trên một tảng nham thạch to lớn dưới đáy hồ, hoàn toàn bất động!
‘Ha ha, con kiến hết đường để trốn rồi hả?’
Lão già cảnh giới Động Hư chậm rãi hạ xuống, cũng đứng trên một khối nham thạch.
Diệp Bầc Minh quay đầu: ‘Giao cho cô!’
Lão già cảnh giới Động Hư sững sờ: ‘Đáy hồ còn có người?’
Tạch!
Nhìn theo ánh mát Diệp Bắc Minh.
Quả nhiên, trên một tảng nham thạch to lớn khác cách đây mấy chục thước, một cõ gái như được điêu khâc từ ngọc đang đứng đấy, hoàn mỹ không một tì vết!
Xung quanh thân thế cô ta có 99 tòa mộ bia vờn quanh!
Khoánh khắc tròng thấy Đỏng Phương Xá Nguyệt, lão già cảnh giới Động Hư như gặp phải quỷ!
Trái tim lão ta hung hàng co rụt lại, theo bản năng lùi lại mấy bước: ‘Cô… Cô là ai?”
Giọng nói uy nghiêm của Đông Phương Xá Nguyệt vang lên: ‘Quỳ xuống!’
Chỉ vén vẹn hai chữ, hai đầu gối của lão già cảnh giới Động Hư không chịu khống chế!
Bịch!
Thế mà thật sự quỳ xuống!
Giờ phút này, sau lưng lão ta như có gai đâm vào!
Người đang ờ bên trong h’ó nước lạnh như băng, nhưng mồ hôi lạnh trên người lại không chịu khống chế tuôn trào: ‘Tôn thượng, tỏi… Tỏi không biết ngài…’
‘Tòi xin lỗi, tôi khõng hề cố ý xông vào nơ này, cầu xin ngài tha thứ!”
‘Tỏi sẽ đi ngay!’
Diệp Bằc Minh kinh ngạc: ‘Tiếu Tháp, sao cô ta làm được vậy?’
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: ‘Đây là uy thế của cường giá, cũng giống với đạo lý con thỏ nhìn thấy con hố sẽ bị dọa đến chân mềm, không đi nối!”
Đông Phương Xá Nguyệt bình tĩnh nói: ‘Nói cho người của nhà họ sớ, di tích Côn Luân Thượng Cố không phải là nơi các ông có thế đặt chân!’
’ Lập tức dắn theo người của các ông cút đi, nếu không sẽ có ngày bản đế san bằng nhà họ Sờ!”
‘Vâng vâng vâng, tôi lập tức cút!’
Lão già cảnh giới Động Hư vò cùng chật vật, đang muốn quay người bỏ đi!
Bồng nhiên.
Ầm!
Chi trong chớp măt xoay người, lão già cảnh giới Động Hư ra tay, một thanh thần kiếm
màu đò bộc phát!
Kiếm khí như Thương Long chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt!
Ầm!
Đông Phương Xá Nguyệt bay ngược ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn!
Sắc mặt cô ta tái nhợt đi, đụng phái vách đá dưới đáy hồ!
“Tiền bối!’
Diệp Bắc Minh giật náy mình, lập tức tiến lèn đỡ Đông Phương Xá Nguyệt đứng dậy!
Vết thương chổ ngực cỏ ta sâu đến tận xương, có thế nhìn được trái tim đang đập bên trong!
Đông Phương Xá Nguyệt đấy anh ra: ‘Cầm bàn tay bấn thỉu của cậu đi đi, đừng chạm vào tôi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh nối giận: ‘Dệch! Cỏ sắp ch*ết đến nơi rồi, còn ra vé thanh cao hả!”
Lão già cảnh giới Động Hư cười vô cùng dữ tợn:’ Ha ha ha, quả nhiên là cô bị thương!’
‘ Loại cường giá tuyệt thế như cỏ sao có thế nói nhiều với tỏi một câu?’
‘Trực tiếp gi*ết ch*ết là được, sao có khả nầng mớ miệng đe dọa chứ?’
1 Xem ra là tòi cược tháng!’
Đông Phương Xá Nguyệt võ cùng bình tĩnh: ‘Sau lần ra tay này, ông biết hậu quả là gì không?’
‘Ha ha ha ha!’
Lão già cảnh giới Động Hư nghiền ngầm lăc đầu: ‘Là hậu quá gì chứ?’
‘ Diệt chín tộc của tôi, hay khiến tòi hồn phi phách tán?’
‘Nếu cỏ ớ trạng thái đính phong, lão phu thậm chí còn không đối phó được với một đầu ngón tay của cô!’
‘ Nhưng giờ phút này, cò bị vây ờ dưới đáy hồ này, ngay cá một con kiến cũng không bằng!’
‘Chi cần lão phu khiến thán hồn của cô hoàn toàn mai một, cô còn trả thù tôi thế nào
được?”
Đông Phương Xá Nguyệt không nói gì, con ngươi hoàn toàn lạnh xuống!
Lão già cánh giới Động Hư cười nhạo: ‘Sao cô không nói gì nữa?’
‘ Lão phu cho cò một cơ hội, giao ra võ kỹ tu luyện và bảo bối trên người cô, lão phu sẽ cho cò ch*ết thoải mái chút!’
‘Nếu không thì…”
Vừa dứt lời, lão ta giơ tay lên, lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa màu xanh lục!
Ánh lửa phán chiếu trên khuôn mặt già nua: ‘Lão phu sẽ khiến thần hồn cúa cô chịu tra tấn đến ch*ết!1’
Vẻ mặt Đông Phương Xá Nguyệt khinh thường: ‘Một tên nò lệ của nhà họ sờ, ngay cả một con chó cũng không tính là gì, õng cũng xứng?”
Lão già cảnh giới Động Hư co rút lại khỏe mát: “Ch*ết đến nơi rồi còn mạnh miệng, lão phu thật nóng lòng muốn nhìn xem cảnh tượng thần hồn của cô bị tra tấn, rồi câu xin tha thứ thế nào!’
Lão ta bước lên một bước, nước hồ xung quanh thân thế lập tức sôi trào!
Lão ta nâng bàn tay gầy guộc lèn, chộp về phía đầu Đỏng Phương Xá Nguyệt!
Đông Phương Xá Nguyệt nhâm măt lại, như thế đang chờ ch*ết!
Diệp Bảc Minh nối giận: ‘Mẹ, cô cứ thế chờ ch*ết hả?’
Hai mắt cúa anh đọng lại, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chuấn bị liêu ch*ết một hồi!
Lúc này, lão già cảnh giới Động Hư cách hai người chưa đến mười mét!
Đôt nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK