Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1651: Diệp Nặc
Long Khuynh Vũ được Độn Thế Thân Tông chọn, lúc rời đi, đôi mát rưng rưng: “Cậu Diệp, chúng ta gặp lại ở thần giới!”
“Được!”
Diệp Bác Minh cười gật đâu.
Hầu Tử được Thất Tinh Các chọn: “Anh Diệp, lần sau anh gặp tỏi, tõi sẽ khiến anh ngạc nhiên!”
“Nhưng đừng đế tòi thấy anh bị người khác ức hiếp!”
Diệp Bác Minh cười vui vẻ.
“Vãi! Tỏi sẽ không đế người khác ức hiếp nữa!”, Hầu Tứ vung nám đấm hét lớn.
Cũng nhưvậy, Nguyên Thanh Từ gia nhập Thất Tinh Tông với thiên phú màu vàng.
Ánh mắt cúa cò ta vấn luôn trừng nhìn Diêp Bác Minh, rơi đi mà hơi tức giận, lưu luyến.
Diệp Vy Ny đi đến, trên đâu cũng là thiên phú màu vàng: “Cậu Diệp, nhà họ Diệp chỉ có một mình tỏi được chọn, có duyên thì gặp lại ở thần giới nhé!”
“Được!”
Diệp Bâc Minh cười gật đâu.
Điêu khiến người ta bất ngờ là Lê Mộng
Ly cũng là thiên phú màu vàng!
Cô ta với mái tóc màu đỏ máu đâ gia nhập Trấn Hồn Tông của Ngụy Vò Nhai!
Sau khi lướt nhìn Diệp Bác Minh một cái, rồi rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, vừa nãy cánh cứa truyền tống thông đến thần giới liên tục mở ra, thần niêm cúa bán tháp nhân cơ hòi tìm kiếm một phần mười gần thân giới!”
“Vừa hay, đã tìm được tung tích của Đông Phương Xá Nguyệt và con gái của cậu!”
“Trùng hợp hơn là, mấy sư tỷ của cậu cũng ở đó!”
“Cái gì? Họ đang ở đâu!”, Diệp Bâc Minh liền kích động.
“Tự nhìn đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười, hai người ý thức cộng hưởng.
Một cánh lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bâc Minh.
u tối, ẩm ướt, giống như một khu ố chuột.
Trong một căn phòng chưa đến mười mét vuông.
Một cô bé trắng ngân ôm một cái bát vỡ, đang ăn ngấu án nghiến.
Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô bé với vé mặt đây yêu thương: “Nặc Nhi, ân chậm thôi kẻo nghẹn”.
Người phụ nữ chính là Đòng Phương Xá Nguyệt!
Cỏ bé bên cạnh có phần giữa đôi lỏng mày rất giống với Diệp Bác Minh, hơi thất vọng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt một cái: “Mẹ, con ăn no rồi…*
Vừa nói xong.
Trong bụng cô bé phát ra tiếng òng ọc.
Cô bé hiếu chuyện ôm bụng: “Bụng đừng kêu nữa, Nặc Nhi không đói nữa”.
Một năm nay, Diệp Nặc trưởng thành với tốc độ rất nhanh.
Tuy chỉ một tuối, nhưng ăn vô cùng nhiêu.
Hơn nữa cò bé không phải ăn đồ ăn bình thường, mà là các loại được liệu nghiền thành bột thuốc!
Đông Phương Xá Nguyệt từng muốn bón sữa, nhưng Diệp Nặc vừa uống sữa mẹ, cảnh giới và lực sinh mệnh của cô ta liền tiêu hao điên cuông!
Một khi Tiếu Diệp Nặc đôi bụng thì sẽ ngất xỉu!
Từng có một lần Diệp Lân đói ngất đi,
mấy ngày liền cũng không tính lại.
Thực sự sợ muốn chết!
Mấy vị sư tý liền đi khắp nơi tìm đồ àn cho Diệp Nặc!
Chỉ là.
Cảnh giới của họ quá thấp, rất khó sinh tồn ở thần giới!
Đông Phương Xá Nguyệt xót xa: “Nặc Nhi, là mẹ vô dụng”.
“Ngay cả cho con ăn một bữa no cũng không làm được!”
Khóe mât hơi ướt.
Tiểu Diệp Nặc nở nụ cười ngây thơ, đưa tay lau nước mắt của Đông Phương Xá Nguyệt: “Mẹ đừng khóc, Nặc Nhi không đói nữa”.
“Mẹ, Nặc Nhi buồn ngủ quá…”
Nói xong, đỏi mát to chớp chớp.
Thấy sâp ngất đi!
Đóng Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Năc Nhi, đừng ngủ!”
Không màng đến tình trạng sức khỏe của mình, vội vàng bón sữa cho Diệp Nặc.
Tiếu Diệp Nặc ti sữa theo bán nàng hai cái, Đòng Phương Xá Nguyệt liền ngất xíu!
“Hu hu hu… mẹ, mẹ làm sao thế?”
“Mẹ mau tính lại đi, mẹ không cân Nặc Nhi nữa phái không, me!”, Tiếu Diệp Nặc giật lắc Đông Phương Xá Nguyệt nãm ngã dưới đất.
Đôi mât cúa Diệp Bác Minh đó bừng, sống mũi cay cay.
Không ngờ con gái ớ thần giới khổ sớ như vậy.
Lúc này.
Phập!
Một tiếng trầm bức vang lên, căn phòng tối tăm chưa đến mười mét vuông bị đạp mở.
Mấy người đàn ông đi vào.
Người đàn ông trung niên dần đầu cau mày: “Mẹ kiếp, chết rồi? Thật xui xẻo!”
Một gã đàn ông râu cá trê ngôi xuống bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, thăm dò hơi thở của cô ta: “Chủ nhân, cô ta còn có chút hơi thở, có lẽ không sống được bao lâu!”
“Đừng, mẹ, mẹ đừng chết… con sẽ đi tìm mấy cò cứu mẹ!”
Diệp Mặc òa khóc lớn.
Trên người tỏa ra hào quang.
Không biết lấy sức lực ớ đàu ra, lại bế Đóng Phương Xá Nguyệt đi ra khỏi phòng!
“Đợi đã!”
KíA.

Người đàn ông trung niên chặn Diệp Nặc: “Bé con, bây giờ mày tim người cứu mẹ mày cũng muộn rồi!”
“Hay là chúng ta làm giao dịch, thế nào? Tao có cách cứu mẹ mày!”
Diệp Nặc đó đôi mắt, ngây thơ nhìn người đàn ông trung niên: “Chú, chú thực sự có cách ư?”
“Đương nhiên rồi!”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười đắc V.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK