Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1434: Tôi chí đi ngang qua mà thôi!
Xung quanh lập tức yên tĩnh đến đáng sợ!
Một người đàn ông trung niên dẩn đầu mấy ông lão chen qua đám đông.
Hắn ta đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Người trẻ tuổi, cậu thật to gan!”
“Là ai sai cậu tới đây gây sự? Mau nói cho tôi biết người đứng sau lưng cậu!”
Hắn ta không tin một thiếu niên mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể to gan như vậy!
Chắc chắn phải có người đứng sau lưng!
Dù cho người này là ai thì từ nay về sau, tên đó sẽ là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Giang!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Không có ai ra lệnh cho tôi, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!”
Giang Biệt Ly sửng sốt, đi ngang qua sao?
Hắn ta có chút không nói nên lời: “Người trẻ tuổi, cậu đi nhầm chỗ rồi!”
Đây không phải nơi cậu có thể tới.
Hãy rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra?1′
Chưa từng xảy ra?
Làm sao có thể như vậy được!
Một khi Diệp Bác Minh rời đi, anh ta sẽ lập tức sẽ bị nhà họ Giang tàn nhẫn sát hại!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ lập tức rời đi”.
Nói xong, anh ta sải bước đi về phía cửa lớn của nhà họ Giang.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hoàn toàn choáng váng!
Giang Biệt Ly sửng sốt trong giây lát, sau đó phản ứng ngay lập tức, chặn lại Diệp Bắc Minh!
Hắn ta đen mặt quát lớn: “Anh bạn, không phải cậu chỉ đi ngang qua thôi sao?”
“Phía trước là cửa lớn của nhà họ Giang, cậu đi nhầm chồ rồi!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Không nhâm, tôi chỉ muốn đi ngang qua nhà họ Giang, đi tới cấm địa của tộc Hồn Độn!”
“Mày! Nói! Cái! Gì?”
Giọng nói của Giang Biệt Ly đề cao bảy tám độ, suýt chút nữa nhảy dựng lên!
Hắn ta đã xác định người trước mặt chắc chắn là tới đế gây sự!
“Tiểu súc sinh, con mẹ nó, mày thật to gan. Mày cho rằng nhà họ Giang là chỗ nào?”
Một cái tát mang theo một loại lực lượng mạnh mẽ ập xuống!
Đó là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!
Vào lúc mọi người cho rằng, Diệp Bâc Minh sẽ bị một đòn này giết chết ngay lập tức!
Anh ta liếc Giang Biệt Ly, giơ tay đấm ra một đòn!
Một tiếng ‘Ầm’ thật lớn vang lên, Giang Biệt Ly bị hất văng ra, đập mạnh xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi?
Giang Biệt Ly, người đã là cảnh giới Động Hư đỉnh phong, vậy mà lại bị một chàng trai trẻ mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đánh bại chỉ với một cú đấm?
Không khí yên tĩnh, quỷ dị đến cực điểm!
Vẻ mặt của mọi người đều cứng đờ, nhìn chằm chằm vào thanh niên đang khiêng quan tài!
Chỉ có một cô gái che miệng, nói chuyện: “ông nội, sẽ khồng phải là anh ta
chứ!”
Ông lão bên cạnh nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị không nói một lời!
Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, giọng nói của Diệp Bác Minh vang lên: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi ngang qua nhà họ Giang, không muốn gây sự!”
“Lần này tôi sẽ tha cho ông!”
“Nếu ông còn dám ngăn cản tôi lần nữa, vậy thì giết không tha!”
Giọng nói đanh thép, nói năng đây khí phách!
Lời này rơi vào trong tai của Giang Biệt Ly, quả thật là vô cùng nhục nhã!
Hai mắt hắn ta đỏ hoe, gào thét như điên: “Giết nó, tao muốn giết chết nó, chém thành từng mảnh!”
“Rồ!”
Mấy lão giâ của nhà họ Giang thấp giọng hét lên, một luồng sát khí lạnh lẽo nghiền ép mà đến!
Diệp Bắc Minh một tay đỡ quan tài trên vai, tay kia trực tiếp sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Ngao hống–!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Một con huyết long quét qua, toàn bộ cửa lớn của nhà họ Giang trong nháy mắt đã huyết quang ngút trời, mấy lâo giả cảnh giới Động Hư vừa lao tới đều bị xé xác ngay lập tức!
Một màn sương máu nổ tung!
“Âm thanh gì vậy?”
Cùng lúc đó, những vị khách ở sâu trong nhà họ Giang cũng nghe thấy tiếng rông ngâm bên ngoài.
Tất cả đều ngấng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn nhà họ Giang!
Giang Thái Hư, gia chủ nhà họ Giang khẽ mỉm cười: “Chỉ là đám còn cháu trong nhà đang đùa giỡn mà thôi, mọi người không cần quan tâm làm gì”.
Mọi người nghe vặy, sự nghi ngờ trong lòng lập tức biến mất.
Giang Thái Hư nhìn về phía hai người, Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông: “Hai vị có thế đích thân đến nhà họ Giang. Đó là vinh hạnh của lão phu!”
“Sau này hy vọng tông môn phía sau hai vị có thế quan tâm nhiều hơn đến đám con cháu nhà họ Giang chúng tôi”.
“Không dám”, Nhậm Kiếm Hành khẽ gật đầu.
Dư Khải Đông cười nói: “Lão phu chỉ
muốn chiêu mộ một bảng tên gốc đế là “đệ tử cuối cùng”, không biết trong số con cháu nhà họ Giang, có ai có thiên phú cao hay không?”
Những vị khách khác giật mình!
Một người phụ nữ ở phía sau Thấm Nại Tuyết nhỏ giọng nói: “Thánh nữ, lẽ nào nhà họ Giang đã liên minh với Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông sao?”
“Nếu thật sự là như vậy, điều này sẽ gây bất lợi cho Băng Cực Cung chúng ta!”
Thấm Nại Tuyết bình tĩnh nói: “Chúng ta trước tiên nhìn một chút rồi nói!”
Bỗng nhiên.
Ngao hống –!
Một tiếng rồng ngâm khác vang lên, sau đó là ‘Bùní, một tiếng nổ lớn như động đất xảy ra!
Vụt! Vụt! Vụt!
Các vị khách bàng hoàng đứng dậy, có chuyện gì đó không ổn!
Đám con cháu nhà họ Giang cho dù có càn quấy thế nào đi nữa, thì cũng đâu thể gây ra ồn ào lớn như vậy?
Sắc mặt của Giang Thái Hư tối sầm lại, quát: “Bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì
vậy?”
Giây tiếp theo, một tên quản gia lộn nhào chạy tới, nói: ‘’Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK