Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân như có ngọn lửa bùng cháy, xua đuổi toàn bộ hàn khí trong cơ thế cô ta!

Đôi mẳt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cô đã trúng độc của cây mây Ma Vân?”

Soạt!

Mấy cây kim châm bay ra, cẳm vào trong cơ thế của Nam Cung Uyển!

Nam Cung Uyển không hề có chút phản ứng!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Trên thế gian còn có loại độc mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không giải được ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, độc tố của cây mây Ma Vân vốn không thể giải được!”

“Nếu cậu không giúp đỡ, cô ta sẽ bị thiêu chết!”

“Thân phận của cô bé này không tầm thường, hơn nữa cỏ ta biết Đại Lục Thượng cổ, rất có khả năng đến từ thế giới cấp cao!”

“Nếu cậu nhản cơ hội này lấy luôn cô ta, cũng là một chuyện tốt với cậu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười dữ tợn: “Hơn nữa, đó là do cô ta tự yêu cầu, không coi là cậu thừa cơ lợi dụng lúc người khác gặp nguy khốn!”

Diệp Bắc Minh quyết đoán từ chối: “Đùa gì vậy, trinh triết của tôi rất quan trọng đấy, được không?”

“Cứu người thì được, nhưng muốn trinh tiết của tôi, không thế nào!”

Trong ánh mắt chấn kinh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bẳc Minh giơ tay, ném ra một cây huyết sâm vạn năm!

“Cô cầm lấy tự giải quyết đi, đây là huyết sâm vạn năm, cô cũng không thiệt!”

Nhìn huyết sâm vạn năm bay đến!

Đỏi mắt của Nam Cung Uyển mơ màng.

Nhưng sâu trong con mẳt phần nhiều là sự giận dữ: “Anh… anh… anh vỏ liêm sỉ! Anh là đồ khốn! Anh thật quá đáng! Anh ức hiếp tôi!”

“Hu hu hu, tôi còn là cô gái chưa chồng, làm sao có thể dùng thứ này?”

“Hu hu hu… ưm!”

Nam Cung Uyển khóc lóc, cắn chặt môi đỏ, phát ra âm thanh khiến đàn ông máu nóng sôi sục!

Với độc tố của cây mây Ma Vân, cô ta vốn không thế kiếm soát phản ứng của mình!

Cô ta muốn kiểm soát bản thân, chỉ có thể ngồi xổm.

Di chuyến qua lại!

cả người cô ta giống như bị ngọn lửa thiêu cháy, cơ thế nóng ran, đỏ ửng.

“Ưm!”

Nam Cung Uyển mất tự chủ phát ra tiếng, giống như đang làm nũng!

Hoàn toàn không thế kiếm soát!

‘Làm thế nào? Làm thế nào đây?’

‘Chẳng lẽ mình thực sự phải dùng… cái đó? Không được! Làm sao được chứ!’

“Cho dù Nam Cung Uyến mình chết, cũng tuyệt đối sẽ không dùng cái này!’

‘Diệp Bắc Minh, anh đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh…’

Nam Cung Uyến nghĩ bằng lý trí còn sót lại.

Nhưng cơ thế lại không thể tự chủ uốn éo!

Cô ta cẳn răng, chân nguyên trong cơ thế ngưng tụ trong đan điền!

Tháp Càn Khõn Trấn Ngục thấy vậy: “Không ổn, cô bé này muốn tự hủy bản thân!”

“Tuy trông có vẻ lạnh như băng, tính cách lại mạnh mẽ như vậy!”

“Cậu nhóc, cậu có thế không cần lấy cô ta, cũng có thể cứu cô ta!”

“Dùng máu của cậu! Cậu có một phần tư huyết mạch ma tộc, máu của ma tộc có thể khẳc chế độc của vua mây Ma Vân!”

Vãi!

Diệp Bắc Minh cạn lời: “Máu của tỏi có thế cứu cô ta, tại sao vừa nãy ông bảo tôi dùng trinh tiết?”

“Ông muốn bẫy tôi phải không?”

“Đâu có đâu có, tôi đang giúp cậu đó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn không thừa nhận.

Diệp Bằc Minh cau mày.

Thấy Nam Cung Uyến sắp không trụ được!

Diệp Bắc Minh không hề do dự, bước ra một bước.

Xuất hiện bên cạnh Nam Cung Uyển!

cảm nhận được khí tức của đàn ông, Nam Cung Uyển bám lên người Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!

Hai tay ỏm chặt cố của anh!

Hai chân quấn chặt bẽn hông!

Khẽ há đôi môi hôn về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bẳc Minh cầm kiếm Đoạn Long, rạch một đường lên lòng bàn tay!

Máu tươi trào ra, tay của Diệp Bắc Minh chặn về phía đôi môi đỏ lửa cháy của Nam Cung Uyển!

“Ô!”

Nam Cung Uyển hừ một tiếng, cắn chặt tay của Diệp Bắc Minh.

Ma huyết tiến vào cơ thể, cơ thể của Nam Cung Uyển không có chút phản ứng nào!

Vốn không có dấu hiệu giải độc!

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy đầu óc choáng váng, hít thớ dồn dập.

“Vù!

n

“Thế này là sao?”

Con mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trái tim đập mạnh không ngừng: “Sao tôi cảm thấy càng lúc càng nóng rực người?”

“Tôi cảm thấy tôi cũng trúng độc rồi! Thế này là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng lúng túng: “Không hay rồi, tôi bị nhầm rồi!”

“Đảy không phải là cây mây Ma Vân bình thường, mà là độc tố của vua mây Ma Vân!”

“Ma huyết của cậu không đủ độ tinh thuần, cho nên không thế giải độc!”

“Vãi! Ông bẫy tôi!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng.

Cùng lúc đó, cơ thể của anh càng lúc càng nóng rực!

Đến cuối cùng, lại chủ động ôm lấy Nam Cung Uyển!

Hai ngươi lăn lộn dưới đất, trút bỏ từng chiếc từng chiếc áo!

Diệp Bầc Mỉnh dùng chút lý trí cuối cùng: “Cắt đứt liên hệ!”

Hai người thẳng thắn hết mình!

Đoạn này lược bỏ người ngàn chữ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK