Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1652: Tuyệt vọng
Vừa giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên đan dược màu đỏ!
“Vât này là đan hộ tâm, có thể báo vệ chút hơi thớ cuối cùng mẹ mày!”
“Có điều, tao cần mày đưa một số thứ đế trao đối!”
Diệp Nậc điên cuồng gật cái đầu nhó: “Tôi đổi, tòi đối!”
“Tao muốn máu cúa mày cũng được?”, người đàn ông trung niên nụ cười lạnh lùng.
“Chỉ cần có thế cứu được mẹ, Nặc Nhi đồng ý!”, Diệp Nặc trả lời.
“Được!”
Người đàn ông trung niên ném ra một con dao ra, ròi đưa cho Diệp Nặc một cái bình ngọc to bâng lòng bàn tay: “Chỉ càn mày trút máu tươi đầy cái bình ngọc này, tao sẽ cứu mẹ của mày!”
“Vãi! Nặc Nhi, đừng!”
Diệp Bâc Minh gầm lên một tiếng,
Trên đài Phong Thân, tất cá mọi người đêu kinh ngac nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Chỉ thấy.
Diệp Bâc Minh nhâm mát, mòt hàng nước mắt trào ra!
Hai tay nắm chặt nắm đấm, năm ngón tay vang lên răng rầc.
Không trung trên đính đâu có một luồng huyết giang ngưng tụ!
“Anh Diệp, anh làm sao thế?*, Ngư Thất Tinh tỏ vê mặt kỳ lạ.
Trong hình ảnh trong đầu.
Diệp Nặc cầm con dao, trực tiếp cứ cổ tay.
Máu tươi chảy ra!
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên, trong căn phòng vốn tối tăm ấm ướt.
Lập tức hào quang vạn trượng!
Người đàn ông trung niên hiện ánh mât rực lửa, vẻ mặt kích động nuốt nước miếng: “Quả nhiên là máu quý! Căn cốt của con bé này không đơn gián!”
“Bé con, cho thêm vài giọt đi, mày sắp cứu được mẹ mày rồi!”
“Chú à, sao chiếc bình này vân chưa đây…”, khuôn mặt nhỏ của Diệp Nặc tái nhợt.
Cơ thế nhó bé khẽ run lên!
Cho dù như vậy, cô bé vấn cố gắng gượng.
Không ngừng trút máu tươi vào trong
bình ngọc!
Đương nhiên ông ta sẽ không nói, bình ngọc này nhìn có vé không to.
Thực ra bên trong có càn khôn!
Cho dù Diệp Nàc cháy cạn máu, cũng không thế nào trút đầy bình!
“Sáp rồi, sắp ròi… nhóc con tiếp tục đi!”, ôn ta nói như mê hoặc: “Mẹ của mày sàp được cứu sống rồi!”
“Chảng lẽ mày không muốn viên đan dược này sao?”
“ừm… được…”, Diệp Nặc gật đầu.
“Nặc Nhi, đừng! Mau dừng lại!”, Diệp Bắc Minh gầm lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cuối cùng, trong cơ thế Diệp Nặc không cháy ra giọt máu tươi nào nữa.
Vần chưa đầy bình ngọc!
“Chú à, Nặc Nhi hết máu fôi… cầu xin chú cứu mẹ…”, Diệp Nặc ngấng đầu.
Trong đôi mắt vốn ngây thơ rạng rỡ, toàn là tia máu và cầu xin.
Người đàn ông trung niên thớ dài một tiếng: “Hết cách rồi, chúng ta đã nói là phái làm đầy bình ngọc!”
“Mày không trút đây được, tao không thể
cứu mẹ cúa mày!”
Nói xong, ông ta liền cất đan hộ tâm màu đó đi.
Rôi cầm bình ngọc, quay người bỏ đi.
“Đừng!”
Diệp Nặc kêu thảm một tiếng, xông lên ôm lấy chân của người đàn ông trung niên: “Cứu mẹ tôi đi…”
“Cút ra, con bé chết tiệt!”
Người đàn ông trung niên đá bay Diệp Nặc, ‘Phập” một tiếng va lên bức tường ẩm Ướt.
Mấy người quay người định bỏ đi.
Diệp Nặc lại bò lên, tóm lấy mát cá chân của õng ta: “Chú à, tỏi cầu xin chú cứu mẹ tôi…”
“ừm?”
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Con bé chết tiệt này đã chảy cạn máu tươi, lại có thể trụ được lâu như vậy?”
“Tiếc là con bé này chưa đến sáu tuổi, không thể kiểm tra càn cốt cúa nó!”
“Nếu không tao thực sự muốn xem, rốt cuộc nỏ có cản cốt gì!”
“He he, chủ nhân, tòi có một cách”, tên râu cá trê bên cạnh cười.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn: “Cách gì?”
Tên râu cá chẻ cười nói: “Lực sinh mệnh cúa nó mạnh mẽ như vậy, hay là đưa nó về đào tạo thành một huyết nô!”
“Trước khi nó sáu tuổi, chúng ta cố thể lấy máu quý trong cơ thể của nó không giới hạn!”
“Đợi sau khi nó được sáu tuổi, rồi lại thử căn cốt!”
“Nếu căn cốt nghịch thiên, không chừng có thế trở thành lư đỉnh của mấy cậu ấm gia tộc đấy!”
“Ha ha ha!”
Người đàn ồng trung niên cười lớn, vổ vai của tên râu cá trê: “Vần là tên nhóc mày lắm quý kế, làm vậy đi!”
Tên râu cá trê lập tức tiến lên, tóm lấy Diệp Nặc.
“Hu hu, đừng! Cầu xin các người cứu mẹ tôi…”
“Nhóc con, đừng khóc nữa, mẹ này đã chết rồi!”
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng: “Đoạn Bắc Minh tao nhầc mày một câu!”
“Mạng người là thứ không đáng tiền
nhất trong thành Vạn Tượng!”
Rôi quay người đi ra khói phòng, tiện tay đóng cứa!
Diệp Nặc tuyệt vọng nhìn cánh cứa từ từ đóng lại, suy sụp đưa bàn tay ra: “Mẹ… đừng bỏ lại con!”
“Me, me đừnq chết, hu hu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK