Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588: Cánh cửa màu đen
Diệp Bâc Minh lên trước một bước.
Cô gái thán nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Bảo tôi giúp anh cũng không phải không được, nhưng anh có thế cho tôi cái gì?”
Diệp Bầc Minh giơ tay, hàng triệu viên đan dược rơi xuống nền gạch đại điện, chất đống giống như ngọn núi nhỏ!
“Đây là toàn bộ đan dược đế phấm của tôi, đều là chín đường vân đan!”
“Chí cần cô giúp tôi, số đan này đều là của cô!”
Cho dù cò gái đã có chuấn bị tám lý, thì van hơi bất ngờ.
‘Trời ơi! Đan dược đế phẩm chín đường vân đan rất thường thấy ở Thần Giới, nhưng nơi này là hạ giới!’
‘Tên nhóc này lấy đâu ra nhiều đan dược đế phẩm chín đường vân đan như vậy? Chẳng lẽ là anh ta tự luyện chê’?’
“Không thế nào! Không có người nào có thiên phú khủng bố về võ đạo, còn có tinh lực luyện chế nhiều đan dược đế phấm như vậy!’
Thấy cỏ gái không nói gì.
Diệp Bầc Minh lại ra tay: “Nếu không đủ, thì thèm số Long Huyết Bồ Đề này!”
Cô gái vẳn không nói gì.
“Nếu không đủ, số binh khí, chiến giáp này,
cũng có thế cho cô!”
Một lúc anh lấy ra mấy trăm bộ mũ giáp, binh khí.
Đều là chiến lợi phẩm khi chiến đấu!
Cò gái do dự nhìn Diệp Bâc Minh.
Diệp Bầc Minh cau mày: “Đều không có hứng há?”
Cỗ gái định thăm dò: “Tòi muốn thanh kiếm trong tay anh!”
“Được!”
Diệp Bâc Minh giơ tay, ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục qua.
Cỏ gái đưa tay ra bầt, cơ thể loạng choạng.
Thanh kiếm này còn nặng hơn một ngọn núi, cô ta suýt không tóm được!
Sau khi có được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cô gái đầy vẽ nghi hoặc: “Đại sư tý của anh thực sự quan trọng với anh thế sao? Ngay cả binh khí mà anh cũng có thế cho tôi?”
“Đúng!”
Diệp Bấc Minh gật đ’âu.
Cô gái kiểm tra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục một lượt, cười lảc đầu: “Tuy thanh kiếm này rất tốt, nhưng cũng chí là binh khí thôi!”
“Nhà họ Ngư tôi không có hứng với vật này, trả anh thì hơn!”
Rồi ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về.
Diệp Bâc Minh cau chặt mày: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô gái khẽ cười: “Tôi muốn anh!”
“Cỏ nói cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh hơi quái dị.
Cô gái đỏ mặt, dường như cũng cám thấy cáu này quá mờ ám, vội nói lại: “Anh đừng hiểu lầm, ý cúa tôi là thiên phú cúa anh rất tốt!”
“Tôi có thế giúp anh một lần, nhưng ‘ngày thần giáng’ một năm sau, anh nhất định phải chọn nhà họ Ngư chúng tôi!”
“Ngày thân giáng? Đó là cái gì”, vè mặt Diệp Bấc Minh đầy nghi hoặc.
Cô gái cau mày, nhìn sang Vương Thân Cương: “Anh ta là người của học viện Viền Cố mà không biết ngày thán giáng?”
Vương Thần Cương vội giáỉ thích: “Cậu nhóc Diệp gia nhập học viện Viên cố không làu, tạm thời vấn chưa kịp tìm hiếu”.
“Thì ra là vậy!”
Cỏ gái khẽ gật đầu, nhìn sang Diệp Bác Minh: “Chưa tìm hiểu cũng không sao, với thực lực hiện tại cúa anh đã có tư cách tham gia rồi!”
“Diệp Bâc Minh, bây giờ anh chì cần gật đầu, ngày thân giáng lựa chọn nhà họ Ngư!”
“Bây giờ tôi giúp anh cứu đại sư tỷ của anh!”
Ánh mãt Diệp Bâc Minh kiên định: “Được,
tôi hứa với cò!”
Cỏ gái nở nụ cười đác ý, không nói gì thêm.
Trực tiếp niệm đọc thần chú!
Liền sau đó, xung quanh cô gái bùng phát ra phù văn màu đen!
Phù văn tập trung, hình thành một cánh cửa lớn màu đen, sau cánh cứa vang lên các tiếng quý thét kêu gào!
Cánh cửa này, như thông đến sâu trong địa ngục!
Cô gái chỉ vào cánh cửa màu đen: “Cánh cửa này thông đến bên trong đài đoạn hồn, anh chỉ có nửa canh giờ!”
“Nếu anh không thế tìm được thân hồn của đại sư tỷ anh, và đưa ra ngoài!”
“Thì anh sẽ trở thành một thành viên trong đó, mãi mãi ớ lại đài đoạn hồn!”
“Nếu anh sợ, bây giờ hối hận còn…”
Còn chưa nói hết, Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp xông vào trong cánh cứa màu đen!
Cồ gái giật khóe miệng: “Anh không sợ chết thật hả?”
Lão Thấm nhìn Vương Thần Cương một cái: “Ồng đi ra được rồi!”
Vương Thần Cương cáo từ đi ra, lúc này lão Thấm cất giọng thầm thấp: “Điện chù, cô đằ
có được thanh kiếm đó rồi, tại sao còn trả cậu ta?”
“Là cậu ta cam tâm tình nguyện tặng cô, cô còn trả anh ta, có phải quá đáng tiếc không?”
Cỏ gái lắc đầu: “Tôi kiếm tra rồi, hỏn cúa thanh kiếm này đã bị hủy diệt!”
“Bây giờ chắng qua chí là một đống săt vụn, so với thanh kiếm này, tôi có hứng với người này hơn!”
Khóe miệng hiện lên ý cười: “Không ngờ tôi là người đầu tiên tìm được tháp chủ Càn Khôn Trấn Ngục chuyến thế!”
“Đáy là cơ hội mà ông trời cho nhà họ Ngư tòi. tôi ohái nắm thât chăc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK