Một lượng lớn ma khí tràn vào trong cơ thế, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh luyện hóa! á
Võ Thần hậu kỳ! “Phá! Phá! Phá!”
Diệp Bẳc Minh gầm thét!
Tổ Long màu đen và Chân Long màu đỏ máu lượn vòng sau lưng anh!
Võ Thần đỉnh phong!
“Lại đột phá!”
Diệp Bẳc Minh thét dài, hố gào rồng ngâm!
cảnh giới Tiên Thiên!
Đột phá trong chớp mẳt!
Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cảm nhận được sức mạnh chưa từng có trước đây: “Đây chính là người tu võ cảnh giới Cao Võ sao?”
“Quả thật khác biệt, tôi cảm thấy sức mạnh, tốc độ, cảm giác đều tăng lên không chỉ mười lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Nhóc, cậu không phải tăng lên hơn gấp mười lần, mà là gông xiềng trong cơ thế cậu được cởi bỏ!”
“Đây mới chỉ là bẳt đầu, sau này thực lực của cậu sẽ càng trở nên khủng bố hơn!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Vừa rồi, lúc tấm bia đá bùng cháy, trong ngọn lửa màu đen có hiện lên một bóng mờ, cậu không nhìn thấy sao?”
“Có thấy được, hình như ông ta nói cái gì mà tôi bị phong ấn huyết mạch?”
Diệp Bắc Minh suy tư.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: “Không sai, tôi có thể dám chắc điều này!”
“Hồi cậu vừa mới sinh ra, dược liệu mẹ cậu tim kiếm hoàn toàn không phải đế tấy gân phạt tủy cho cậu!”
“Nhóc, mẹ cậu đã sử dụng dược liệu để áp chế huyết mạch Thần Ma của cậu!”
Diệp Bắc Minh ngây người, lấm bấm: “Áp chế huyết mạch Thần Ma của tôi?”
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: “Chính xác, nếu không thì khi cậu lớn lẻn trong xã hội loài người với huyết mạch của mình!”
“Dù không tập võ, sức mạnh, tốc độ, cảm giác của cậu đều sẽ mạnh hơn võ giả bình thường quá nhiều!”
“Vả lại cậu không hề biết thân phận của mình, e rằng sẽ bị những người xung quanh col như một quái vật!”
“Bời vì huyết mạch Thiên Ma tộc trong cơ thế cậu bị áp chế, cho nên cậu mới có thể lớn lên như một người bình thường”.
Diệp Bẳc Minh hiếu ra: “Thì ra là
thế!”
Hết thảy đều có sự liên kết với nhau!
Trong lòng anh vô cùng cảm động: “Mẹ tôi đã làm rất nhiều thứ vì tôi”.
“Răng rắc!”
Đột nhiên.
Trong nhẩn chứa vật của Diệp Bắc Minh truyền ra tiếng vang, sắc mặt của anh thay đổi ngay lập tức.
Một giây sau.
“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!”
Rất nhiều tiếng răng rắc lần lượt vang lên.
Diệp Bắc Minh vung tay lên, mấy ngọc bội bay ra khỏi nhẫn chứa vật, trên ngọc bội tràn ngập vết rách.
Hồn ngọc!
Nó chưa đựng hơi thờ của mấy vị sư tỷ.
Một khi các cỏ ấy gặp nguy hiếm, Diệp Bẳc Minh có thể ngay lập tức cảm giác được!
Sau khi tiến vào tháp Phù Đồ, anh bị trận pháp không gian ngăn cách.
Bây giờ trận pháp không gian sụp đổ, tháp Phù Đồ sụp đố, hồn ngọc mới có phản ứng.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư tỷ? Chuyện gì xảy ra vậy!”
“Tất cả hồn ngọc đại diện cho hơi thở sinh mệnh của sư tỷ tôi đều nứt ra hết rồi!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đỏ như máu: “Thanh Huyền Tông?”
Chỗ sâu trong cấm địa Thanh Huyền Tông, tháp Phù Đồ hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một đống đố nát.
ô Đạo Sinh vô cùng kích động: “Ha ha ha, tên chó chết kia cuối cùng cũng chết cùng với tháp Phù Đồ rồi!”
“Quá tốt rồi, Diệp Bẳc Minh? Diệp Bắc Minh!”
“Chẳng phải mày rất kiêu ngạo sao? Sao lại không thể còn tồn tại đi ra khỏi tháp Phù Đồ chứ?”
Mã trưởng lão thở dài một hơi!
Nhìn thoáng qua Vương trướng lão.
Ân Hồng Mai dựa vào người lão quỷ Hắc Sơn, gần như muốn ngồi trong lòng lão ta: “Lão tổ, xem ra Diệp Bắc Minh không ra được rồi”.
Lão quỷ Hắc Sơn rất thất vọng: “Hừ! May cho cậu ta, nếu như cậu ta còn sống ra ngoài!”
“Lão phu nhất định sẽ rút hồn luyện phách cậu ta, để cậu ta hối hận đã chui ra khỏi bụng mẹ!”
Ân Hồng Mai nịnh nọt: “Lão tố, nô gia đã nghe nói về thủ đoạn của ngài rồi
đó”.
Lão quỷ Hắc Sơn ôm vòng eo thon của Ân Hồng Mai: “Lão phu còn có thủ đoạn khác để đối phó với con trai con hến của cô đấy!”
“Buổi tối hôm nay phải làm cô mở mang tầm mẳt!”
Ân Hồng Mai bĩu môi: “Lão tổ, ngài xấu lắm”
“Ha ha ha ha!”
Lão quỷ Hắc Sơn cười to!
“Tiếu sư đệ! Hức hức hức…”
Hoàng hậu Hồng Đào đứng tại chỗ, nước mẳt chảy ròng ròng.
Liễu Như Khanh quỳ trên mặt đất, gào thét thảm thiết: “Vì sao chứ? ông trời ơi, tại sao ông phải đối xử với tiếu sư đệ như vậy chứ?”
“Sẽ không, sẽ không, tiếu sư đệ sẽ không chết đâu!”
Vương Như Yên bi thảm gào lên, phun ra một búng máu từ trong tim.
Mái tóc đen nhánh trong nháy mắt bạc trắng.
Cô ấy như phát rồ, điên cuồng lao về phía đống hoang tàn của tháp Phù Đồ.
Hai tay mềm mại điên cuồng đào bớt, chỉ chốc lát sau trờ nên máu me đầm đìa!
Khương Tử Cơ cũng xông lên đào cùng!
Ân Hồng Mai cười ra tiếng: “Lão tổ, ngài nhìn xem!”
“Những người này thật là thú vị, thực lực võ đạo mất rồi, còn cậy mạnh ờ chỗ này đào đá!”
Lãnh Nguyệt đứng ở nơi đó, đầu óc trống rỗng: “Minh Nhi chết rồi? Minh Nhi thế mà chết rồi!”