Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1509: Chẳng lẽ trăm vị sư phụ đều bị thành Thiên Đan đưa đi luyện đan rồi?
“CÔ Hoa, mời cởi quần áo ra!”, Diệp Bắc Minh nói.
Hoa Linh Lung hơi nổi giận: “Nhóc con, cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi?”
Trong mắt Diệp Bắc Minh toàn là vẻ tỉnh táo, lắc đầu nói: “Lấy dáng vẻ của cô, cô nghĩ tôi sẽ chiếm tiện nghi của cô sao?”
“Thôi được rồi!”
Hoa Linh Lung cắn răng, vì để khôi phục tuổi trẻ!
Liều mạng!
Bà ta cởi quần áo trên người ra.
Làn da khô quắt giống như cây khô vậy!
Thật sự là không có bất cứ nét đẹp nào.
Diệp Bắc Minh càng không có hứng thú thưởng thức, ngân châm không ngừng rơi xuống, đâm vào bên trong huyệt vị!
Đến lúc một cây ngân châm cuốỉ cùng rơi xuống!
“Ưm…”
Cả người Hoa Linh Lung run lên, phun ra một ngụm máu đen tanh hôi khó ngửi!
Một giây sau, kỉnh mạch vốn đĩ đang suy bại lập tức khơi thông, vô số tinh khí trong nháy mắt xông vào toàn thân!
Một màn khiến người ta kỉnh ngạc xuất hiện!
Làn da vốn dĩ nhăn nheo, thế mà lại phát ra những tiếng “tách tách tách”!
Chậm rãi tách rờí ra khỏi cơ thể.
Trong nháy mắt, mặt ngoài cả người Hoa Linh Lung được bao bọc bởi một lớp da hư thối!
,rA… tôi…1′
Hoa Linh Lung cũng cảm giác được thân thể biến hóa.
Run rấy phát ra một tiếng kêu!
Lại khiếp sợ phát hiện, ngay cả giọng nói của mình cũng khôi phục tuổi trẻ, giống như thiếu nữ!
■’Làm sao có the!”
Hoa Linh Lung kích động đứng lên.
Ầm ầm…
Bộ da khô trên người thi nhau bong ra từng
màng!
Cơ thể mềm mại mịn màng của một thiếu nữ hoàn toàn xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Mình!
‘Tôi khôi phục… Trời ạ, tôi khôi phục rồi!”
“Tôi thật sự khôi phục! Quá tốt rồi!”
Mái tóc đen nhánh!
Đôi mắt to xán lạn như bảo thạch!
Làn da mịn màng trong trắng lộ hồng!
Diệp Bắc Minh trừng to mắt, lúc này chỉ có một câu có thể hình dung Hoa Linh Lung: Hoa sen mọc trong nước xanh!
Khó trách lại được xưng là mỹ nữ trong top 10 Huyền Giới!
Khó trách dám lâỳ tên là Bách Hoa Thần Đế!
“A…”
Hoa Linh Lung kình hô một tiếng: “Cậu còn nhìn!”
Một làn gió thơm thổi qua, hàng ngàn cánh hoa bay tán loạn.
Ngăn cản ánh mắt anh!
Đợi đến khi tất cả cánh hoa rơi xuống đất,
trước mặt Diệp Bắc Minh đã là một thiếu nữ thanh tú động lòng người.
Dáng vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một vẻ thẹn thùng và kích động: “Cảm ơn cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh lúng túng gật đầu: “Cô Hoa, chúng ta đi Long Thai Trì đi!”
“ừm”.
Hai người đỉ đến trước Long Thai Trì.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh sa sầm mặt lại: “Trám vị sư phụ của tôi đâu rồi?”
Hoa Lỉnh Lung sững sờ, đưa thần niệm về phía Long Thai Trì tìm kiếm, lập tức biến sắc!
Bên dưới Long Thai Trì rỗng tuếch!
Trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Mình đã không biết tung tích!
“Tôi nhớ ra rồi!”
Thân thể mềm mại của Hoa Lỉnh Lung chấn động, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Trăm vị sư phụ của cậu đều là người Luân Hồi!”
“Cái gì?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh co vào một chút: “Trăm vị sư phụ của tôi dều là người Luân Hồi?”
Hoa Linh Lung gật đầu: “Đúng vậy, Vô Danh Quỷ Đế phát hiện Luân Hồi Ấn Ký trong cơ thể của bọn họ”.
“Hơn nữa, trăm vị sư phụ của cậu đã ngưng tụ thân xác trong Long Thai Trì, trong máu thịt còn có long khí trời đất!”
“Thân xác của bọn họ là do long thai ngưng tụ mà thành, là dược liệu hoàn mỹ trời sinh!”
“Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước đây có người của thành Thiên Đan đến Huyền Thiên tông, chỉ sợ…”
Trái tim của Diệp Bắc Minh lập tức lạnh hẳn xuống!
Chẳng lẽ trăm vị sư phụ của mình đều bị thành Thiên Đan đưa đi luyện đan rồi?
“Đi! Đỉ thành Thiên Đan!”
Diệp Bắc Minh cũng không ngồi yên được nữa, sau khi đưa Long Thai Trì trở lại di tích Côn Luân Thượng cổ, anh liền điên cuồng đi về hướng thành Thiên Đan.
Cùng lúc đó, Tuyệt Vô Trần đã đi đến trước sơn môn Thiên Đạo tông.
“Tôi là lão tổ Huyền Thiên tông – Tuyệt Vô Trần, lập tức thông báo Bách Lý Tranh Vanh cho tôi, tôi muốn gặp ông ta!1’, Tuyệt Vô Trần hét lớn.
Khí tức Đế Cảnh điên cuồng tuôn ra!
Đám đệ tử Thiên Đạo tông không dám thất lễ.
Mười giây sau, Bách Lý Tranh Vanh xuất hiện.
Nhìn thấy Tuyệt Vô Trần bị thương, một cánh tay biến mất!
Bách Lý Tranh Vanh lập tức cười: “Lão già, với thực lực của ông mà cũng bị thương được sao?”
“Nói đỉ, ông đã trêu chọc người nào? Chẳng lẽ là học viện Viễn cổ?”
“Trước đó không phải ông tỏ ra rất trâu bò sao? Thế nào? Đến Thiên Đạo tông tìm sự che chở à?”
Đôi mắt Tuyệt Vô Trần đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào Bách Lý Tranh Vanh: “Bách Lý Tranh Vanh, hy vọng sau khi ông biết tin tức này còn có thể nói ra mấy lời châm chọc được nữa!”
“Diệp Bắc Minh không chết, cậu ta đã quay lại Huyền Thiên tông!”
“Tiêu Bất Hủ, Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, tổng cộng năm người đều chết dưới tay cậu ta!”
“Kế tiếp, chắc hẳn chính là Bách Lý Tranh Vanh ông đấy!”
Ông ta vừa dứt lời, Bách Lý Tranh Vanh suýt nữa nhảy dựng lên: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”
Đôi mắt ông ta đỏ như máu, trái tỉm gần như nổ tung: “Tiểu súc sinh kia đã chết ở vùng đất Thiên Tuvêt rồi. làm sao có thể còn sống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK