Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tinh phách Yêu Thần, không có giá khởi điếm, hiện tại bắt đầu đấu giá!”

Lời này lập tức khiến xung quanh náo động.

“Một tý đồng!”

“Một tý rưỡi!” “Ba tỷ!”

“Ba tỷ ba!”

Trải qua bốn vòng tăng giá, tinh phách Yêu Thần tăng lên mức giá ba tỷ ba kinh khủng.

Lúc này, người của Thương Khung cung đến.

Lục Đằng dẫn mười mấy người xông tới.

“Tinh phách Yêu Thần! Thế mà có thứ tốt này!”

Một lão già kích động: “Cung chủ, nếu giành được vật này thì có thế chữa trị kinh mạch bị tổn thương của Tiêu Nhi!”

Lục Đằng chợt hô lên một câu: “Lão phu ra giá năm tỷ!”

“Tôi là Lục Đằng, chủ nhân của Thương Khung cung!”

“Mọi người cho tôi chút mặt mũi, đừng tranh giành với tôi!”

“Lục Đằng tôi cảm ơn mọi người, nếu mọi người vẫn còn muốn tiếp tục tranh đoạt, hắn ai cũng biết nội tình của Thương Khung cung rồi!”

Lễ trước, binh theo!

Giờ phút này, toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại!

Một giây sau.

Chợt nổ tung!

“Năm tỷ!”

“Đù má!”

“Hầy…”, những người vừa ra giá sôi nổi lắc đầu, lựa chọn từ bỏ.

Chu Chí Cao nuốt nước miếng: “Mẹ nhà nó, đúng vung tiền như rác!”

Tô Lê mỉm cười: “Lục cung chủ ra giá năm tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?”

Nhưng đúng vào lúc này.

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên: “Mười tỷ”.

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!

“Mười tỷ?”

“Điên rồi sao?”

Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt quay đầu nhìn về phía góc xó xỉnh sau cùng.

Dù là mười người đeo mặt nạ ngồi hàng đầu tiên cũng không nhịn được mà quay đầu!

Nơi ánh mắt hướng về chính là Diệp Bắc Minh!

“Lão đại?”

Chu Chí Cao bị dọa đến lạnh cả người, suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất: “Không thể lên giá bậy bạ… Sẽ chết người…”

Hắn ta sợ phát khóc!

Đôi mắt Lục Đằng hóa thành lợi kiếm phóng ra xa: “Diệp Bắc Minh, lại là cậu!”

“Ồ?”

Tô Lê hơi sửng sốt, rõ ràng không ngờ có người ra giá mười tỷ!

“Vị công tử này, anh chắc chắn chứ?”

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, thế mà đã đứng trên đài đấu giá.

To gan!”

“Thằng kia, xuống dưới!”

Trong nháy mắt, bốn phía đài đấu giá xuất hiện mười mấy người, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Lê quát lớn: “Tất cả lui ra!”

“Dạ, tiểu thư”.

Mọi người rút đi.

Tô Lê nhắc nhở: “Vị công tử này…”

Diệp Bắc Minh lại nói một câu kinh người: “Tiền trên người tôi không đủ, muốn bán ít đồ, gom góp đủ mười tỷ”.

Tô Lê ngớ người: “Cái gì?

Bên dưới vang lên loạt tiếng nói: “Thằng kia, mau xuống!”

“Cậu đang quấy rối hả?”

“Cậu thì có đồ gì có thể bán? Đủ giá trị mười tỷ?”

Chu Chí Cao cầu xin: “Lão đại, tôi xin anh đó, đừng náo loạn, sẽ chết người đấy…”

Tô Lê cũng phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, chuẩn bị đuổi người: “Công tử, chớ có nói đùa”.

Diệp Bắc Minh lười nói lời thừa, tiện tay lấy ra một nắm đan dược: “Đan dược chữa thương Thánh phẩm bảy đan văn, tổng cộng một trăm viên, giá khởi điểm một trăm triệu!”

“Cái gì?”

Vô số người há to miệng.

Tô Lê cũng giật nảy mình.

Có nằm mơ thì cô ta cũng chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh thật sự đến đấu giá!

Bên dưới đã bắt đầu lên giá.

“Hai trăm triệu!”

“Tôi trả ba trăm triệu!”

“Ba trăm triệu? Đù! Lão phu ra nãm trăm triệu!”

Hiện trường trở nên nóng hừng hực, sôi nối hơn cả nửa đầu buổi đấu giá Tô Lê vừa chủ trì.

Đan dược chữa thương Thánh phẩm!

Bảy đan văn!

Cảnh giới Thần Chủ bị thương, chỉ cần không nguy hiếm đến tính mạng, một viên là có thế giải quyết

Nhìn theo một góc độ khác, loại đan dược này còn quý hiếm hơn cả tinh phách Yêu Thần!

Chỉ dùng chưa đến một phút ngắn ngủi, một trăm viên đan dược Thánh phẩm đã bị một lão già ngồi hàng đầu dùng bảy trăm triệu giành được!

Tô Lê mở miệng: “Công tử, cái này cũng không đủ…”

Diệp Bắc Minh khoát tay: “Đan dược Trăn phẩm, tám đan văn, một trăm viên!”

“Mười viên gộp thành một tổ đấu giá, giá khởi điếm một trăm triệu!”

“Đan dược Trăn phẩm? Đù!”

Người phía dưới hoàn toàn điên cuồng.

“Mẹ nó, đây là đan dược Trăn phấm có tám đan văn?”

“Tiên sư, mấy năm cũng không gặp được thứ đồ này một lần đâu!”

“Còn chần chờ gì nữa? Đoạt đi!”

Rất nhanh, một trăm viên đan dược Trăn phẩm bán đấu giá xong.

Trong tay Diệp Bắc Minh lại có thêm vài tỷ đồng.

Ngay khi ai cũng cho rằng đã đến lúc kết thúc.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Đan dược Đế phấm, chín đan văn!”

“Ba mươi viên, giá khởi điểm một viên một trăm triệu!”

“Đù má mẹ ơi!”

Đan dược Đế phấm vừa ra, toàn trường lần nữa sôi trào!

Mười người đeo mặt nạ hàng đầu tiên đồng loạt đứng phắt dậy, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Tô Lê hoàn toàn ngây dại.

Chu Chí Cao há to miệng: “Lão đại, anh đùa thật đấy à?”

Lục Đằng cũng hồ đồ, ông ta biết thực lực của Diệp Bắc Minh rất đáng sợ, lại không ngờ rằng anh còn có đan dược Đế phấm!

Thứ này, dù là Thương Khung cung cũng chưa chắc có được ba mươi viên!

“Trên người tên này rốt cuộc có bí mật gì?”

Trong chớp mắt này, Lục Đằng nghĩ tới rất nhiều chuyện: “Làm kẻ địch với tên này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không mình nhất định sẽ gặp phải sự trả thù có tính hủy diệt!”

“Tôi trả hai trăm triệu!”

“Năm trăm triệu!

“Tám trăm triệu!”

“Một tỷ!”

Cuối cùng, một viên Đế phấm đan dược được bán ra với cái giá kinh người – một tỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK